Vợ Ơi! Đừng Trốn Nữa!

Chương 23: Chap-23




Chương 23 - ???

Vietwriter

Sau khi về từ chỗ Tú Vy trở về Trường Niên không đi về nhà mà trở lại công ty. Anh lục tung khắp căn phòng làm việc tìm gì đó nhưng không thấy anh tức giận đập mạnh xuống bàn.

" Tại sao lại không có chẳng lẽ mất rồi sao" Anh giận dữ suy nghĩ thì cánh cửa mở toan làm anh giật mình. Lăng Vũ xách vali đùng đùng bước vào đặt mạnh vali xuống đất ngồi xuống rót trà uống một hơi dựa vào ghế thở dài.

" Này thái độ của cậu là sao, tôi là chủ tịch của cậu, cậu vào phòng không gõ cửa mà mặt hầm hầm nữa là sao." Trường Niên liếc ánh mắt sắt đá nhìn cậu ta.

" Hay là cậu muốn định cư ở châu phi luôn" Trường Niên nói tiếp.

" Định cư Châu Phi cái mốc xì, tôi thà định cư ở đó còn hơn làm việc với tên đa nhân cách như cậu" Lăng Vũ ngồi dựng dậy mắng rồi uống thêm chút nước.

" Ý cậu là sao tôi có làm gì cậu đâu " Nhìn thấy thái độ giận dữ của Lăng Vũ đành phải hạ giọng.

" Cậu nghĩ làm sao lúc đầu thì giật ngược giật xuôi bảo tôi đi Mỹ điều tra cho cậu, khi tôi vừa đặt chân xuống là lao vào điều tra chưa kịp nghĩ ngơi cậu lại hối thúc tôi về đưa cả chiếc phi cơ riêng đến, mà cậu gia hạn cho họ phải về trong ba tiếng, cậu tưởng từ Mỹ trở về như đi bộ trong khu phố hay sao, tôi phải tức tốc đi ngay, đường thì kẹt tôi phải chạy bộ đến để kịp về. Bây giờ cậu còn nói cậu không làm gì."

Sau khi nghe những lời giải bày của Lăng Vũ. Trường Niên cảm thấy mình cũng có lỗi nên rũ lòng thương cho người bạn của mình. Anh đứng dậy mon men lại gần đặt tay lên vai xoa dịu.

" Tôi xin lỗi, tôi hứa lần sau sẽ không làm như vậy nữa và đối xử tốt với cậu hơn " Anh nhìn Lăng Vũ với ánh mắt thiện lành, Lăng Vũ hất tay Trường Niên ra.

" Đừng tưởng mấy lời của cậu có thể xoa dịu tôi" Cậu ta phớt lờ.

" Như vầy đi tuần sau tôi sẽ cho cậu nghĩ phép một tuần được chứ"

Nghe được nghỉ phép Lăng Vũ không còn giận dữ vẻ mặt trở nên rạng rỡ gật đầu đồng ý.

" Cậu cho tôi xem bản điều tra của cậu đi"

" Chờ tôi một chút"

Lăng Vũ xách vali lại lục lọi lấy ra một tập màu đen đặt trên bàn. Trường Niên cầm lên từ từ mở ra.

Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.