Vợ Ơi! Đừng Trốn Nữa!

Chương 2: Chap-2




Chương 2 - Quay lại chuyện cũ

Vietwriter

Hắn tức giận vì Tú Vy xem hắn là trai bao, hắn cho người điều tra thì biết được tung tích của cô. Hắn lái xe thật nhanh để xem người phụ nữ ở cùng hắn tối hôm đó có gì đặc biệt mà dám xem thường hắn. Vì tức giận hắn chạy xe thật nhanh vì chạy quá nhanh nên hắn không làm chủ tay lái của mình " RẦM" Trường Niên đã va chạm vào chiếc xe ô tô đi cùng chiều. Máu chảy lên láng, cảnh tượng thật khủng khiếp.

* *

*

*

Đêm khuya thanh vắng, bình yên thì bỗng tiếng đập cửa, bên ngoài là một người đàn ông mái tóc màu đen, thân hình to cao, đôi mặt màu xanh ngọc, hai tay liên tục gõ vào cửa hình như tha thiết cầu xin điều gì đó. Hình như không chỉ có một mình người đàn ông mà con có một cậu bé, khoảng 6 tuổi đang ngồi gác chân lên ghế, nhìn người đàn ông kêu la thảm thiết.

- Bộp...bộp...bộp..vợ ơi anh xin lỗi mà, mở cửa ra đi lần sau anh không dám làm vậy nữa mà...

Hắn tha thiết cầu xin, thì trong nhà vọng lên một tiếng nói lạnh lùng của một người phụ nữ có vẻ đang tức giận.

- Bây giờ mới biết lỗi thì quá muộn rồi sao không đi tìm người phụ nữ mời anh đi ăn tối mà ngủ nhờ đi.

- Anh không có...anh đã từ chối rồi? Làm ơn mở cửa ra đi anh sợ ma lắm, bà xã mở cửa đi.

- Ma không sợ anh thôi, chứ anh mà sợ ma , ở ngoài đó mà hối lỗi đi.

- Haizz ba ra dáng một người đàn ông chút đi, chỉ là ngủ ở ngoài một ngày thôi mà.

Cậu bé ngồi trên chiếc ghế thấy sự tha thiết của hắn không giống đại trượng phu chút nào bĩu môi lên tiếng.

- Im đi! Chẳng phải do tiểu tử mách lẻo nhà ngươi thì ba có phải khổ sở như vậy không, biết thế ngày xưa để mẹ con mang con đi thì bây giờ sướng rồi.

Hắn liếc nhìn điệu bộ khinh nhờn của cậu bé đối với mình cao giọng.

- Mẹ mang con đi là sao, con chưa nghe ai kể chuyện này bao giờ.

Nghe thấy có chuyện mới cậu bé chòm người dậy tò mò hứng thú.

- Được rồi bây giờ ba sẽ kể con nghe sự ra đời của con. Đó là một buổi tối 6 năm trước, mẹ con đã vào nhầm phòng của ba, trong lúc say cha mẹ đã chào cờ với nhau.

Trường Niên ngồi xuống bên cạnh cậu bé cuối đầu hai tay đan vào nhau kể lại.Hắn đang kể thì bị đứa con trai ngắt lời thắc mắc:

- Buổi tối mà ba mẹ cũng chào cờ lạ nhỉ

- Đó là chuyện người lớn con cần gì phải thắc mắc, việc của con là nghe ba kể ok.

Đang có hứng kể lại bị nó cắt ngang, tức giận cốc nhẹ vào đầu cậu bé, nó ôm đầu than thở.

- Ồ con biết rồi ba kể tiếp đi.

- Sau khi chào cờ xong mẹ con đã rời khỏi phòng của ba và để lại trên bàn một cọc tiền.

- Chắc ngày xưa ba nghèo lắm, nhờ mẹ mà ba mới có quyền lực như hôm nay, hèn chi ba lại sợ mẹ đến vậy hihi_Cậu bé nhìn hắn cười khúc khích , khiến hắn vô cùng tức giận cốc vào đầu nó một cái.

- Con dám xỉa xói ba nè, có muốn nghe nữa không.

- Con sẽ không xỉa xói ba nữa, ba kể tiếp đi.

Nó gật gù ngồi tiếp tục lắng nghe.

- Mẹ con đã bỏ đi nên ba, không biết mẹ ở đâu, ba đã cho người truy tìm mẹ con vì dám mang bảo bối của cha đi mất.

- Con biết bảo bối của ba là ai rồi là con phải không?

- Không, con là ba mẹ nhặt ở thùng rác.

- Lại là thùng rác, sao ba không nói lượm con ở chỗ thơm tho có phải hơn không.

- Sao con cứ bắt bẻ, bắt bẻ thế hả, không biết con giống ai nữa.

- Con nghe mọi người nói con giống ba.

Câu trả lời của nó khiến hắn cứng họng nhìn vẻ mặt ngờ nghệch của nó khiến hắn bó tay không nói được lời nào nữa.

- Ba kể con nghe nữa đi, sau khi gặp mẹ rồi sao nữa ạ.

Thấy Trường Niên đã hết chịu đựng nổi độ nhây của mình nó ngoan ngoãn ngồi lắng nghe tiếp.

- Rồi sau bao nhiêu lần mẹ từ chối ba, vì không muốn lấy chồng nhưng ba là một người không muốn thì thôi một khi đã muốn bằng mọi giá phải có được, cuối cùng mẹ con không chịu nổi sự lì lợm của ba, đành phải chấp nhận lời cầu hôn của ba.Mẹ con là một người rất xinh đẹp, dịu dàng. Sau khi ba kết hôn được một tháng thì nhận được tin mẹ con đã có thai 3 tháng.

- Khoan...ba cưới mẹ một tháng, mà mẹ mang thai 3 tháng chẳng lẽ mẹ...

Nó nhìn hắn bằng ánh mắt đầy ý xấu xa, hắn tiếp tục cho nó một cái cốc vào đầu nghiêm giọng.

- Suy nghĩ bậy bạ nè, chẳng phải ba vừa mới kể là ba mẹ đã chào cờ với nhau hay sao.

- Ồ thì ra là vậy, sao con với mấy bạn nữ đầu tuần nào cũng chào cờ sao không có con nhỉ...Nó gãi đầu gượng cười gật gù như đã hiểu ý của hắn nói, nhưng thật chất trong đầu nó luôn nghĩ chắc chắn trong buổi chào cờ đã có con với bạn nào đó.

- Lời ba nói chỉ mang tính chất minh họa, cấm suy diễn lung tung.

- Theo lời ba kể thì ngày xưa mẹ rất hiền lành và dịu dàng, sao bây giờ trở nên hung dữ thế.

- Sau khi biết tin mẹ con có thai nên ba càng ngày càng yêu thương, chiều chuộng mẹ con hơn. Nhưng không ngờ sự nuông chiều đó khiến mẹ trở thành một người vợ cọc cằn, hung dữ như bây giờ.

Kể tới đây hắn cảm thấy có chút không cam tâm thoáng buồn về những lầm lỡ của tuổi trẻ.

- Âu cũng là số phận, ba đừng tự dằn vặt mình nữa.

Nó tặc lưỡi tỏ vẻ thông cảm vỗ vai hắn an ủi, nhìn thấy nó hắn mới nhớ tại sao khuya rồi mà nó không về phòng ngủ mà ở đây với hắn thắc mắc.

- Con lo cho con đi kìa, sao không vào phòng mà ngủ ở đây làm gì?.

- Ba cũng biết rồi mà hỏi...cũng tại ba hết đấy, sinh con ra rồi thì thôi đi, còn sinh thêm con nhỏ Tiểu An làm gì chứ, hại con lúc nào cũng lo sợ không biết chừng nào bị đuổi ra khỏi phòng làm mồi cho muỗi...

- Âu cũng là số phận...Hắn an ủi.

- Lần sau ba có an ủi đừng lấy lời của con mà an ủi lại con nhé...( bĩu môi)

- Mà con nói cho ba nghe nè...Mẹ đúng là một người phụ nữ hung dữ, lại không được xinh đẹp.

Nó quan sát xung quanh ghé vào tai hắn thì thầm. Hắn cũng công nhận điều đó nên cũng gật gù đáp lại.

- Con nói đúng ba cũng thấy vậy, người gì đâu mà cọc cằn,...

Hắn đang nói thì cảm nhận ở sau có một luồn sát khí cực mạnh, chiếm lĩnh hết không gian bình yên khiến hắn rợn người, quay cổ lại nhìn những đốt cổ kêu răng rắc hai mặt trắng bệch như xác sống ấp úng.

Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.