Vợ Ơi! Đừng Trốn Nữa!

Chương 17: Chap-17




Chương 17 - Người thứ 3

Vietwriter

Cốc...cốc...cốc

" Mời vào"

Cô ngồi nghiêm túc trên ghế giọng nói lạnh lùng. Người ngoài cửa bước vào đó là một người đàn ông dáng dấp cao khỏe mái tóc màu bạch kim, đôi mắt long lanh xanh biếc vẻ mặt thanh tú kèm theo một nụ cười chết người.

" Em yêu, em định trốn anh sao"

Người đó tên là Thiên Vũ, từ bên Mỹ về cô nhìn thấy anh ta rất hạnh phúc vẻ mặt tươi cười rạng rỡ đi lại lấy tay choàng vai Thiên Vũ nũng nịu.

" Anh yêu có phải nhớ mẹ con em nên đi theo em về đây luôn không"

" Em thật hư, đi mà không nói với anh tiếng nào" Cậu ta lấy tay nâng cằm của cô lên mắng yêu.

Hai người tình tứ với nhau thì chuông điện thoại bàn làm việc của cô reo lên cô đi lại nhấc máy lên.

" Alo"

" Dạ thưa Lý Tổng có chủ tịch của công ty Niên Phong muốn bàn về dự xây dựng công trình tại Thượng Hải" Nhân viên tiếp tân nói.

" Được rồi kêu anh ta lên phòng gặp tôi" Cô đồng ý.

"Xin lỗi anh yêu em bận bàn việc với đối tác, tiếc thật đấy "

" Anh sẽ xuống công ty chờ em, làm việc xong nhớ đưa anh về thăm hai tiểu bảo bối đấy" Cậu ta hôn gió cô một cái, rồi ngoảnh mặt bước ra.

" Anh thật là" Cô nhìn anh ta cười, rồi tới bàn làm việc ngồi xuống.

Thiên Vũ bước ra nghênh ngang đi xuống, ánh mắt đưa tình với bao nhiêu nhân viên nữ. Trường Niên cũng đi lên, hai người đối mặt với nhau. Khi nhìn thấy Thiên Vũ Trường Niên đứng lại nhìn Thiên Vũ một hồi,trong lòng cảm thấy hơi bực tức và ganh ghét cậu ta. Nhưng hai người chưa bao giờ gặp nhau nên anh chỉ nghĩ chắc là mình quá khắc khe với người nhuộm tóc màu bạch kim. Trường Niên ngấy đầu một cái cũng bước đi.

" Cốc...cốc...cốc

" Mời vào" Cô xoay người về phía cửa kính giả vờ bí ẩn trước đối tác.

Được sự đồng ý của cô Trường Niên bước vào giới thiệu bản thân.

" Xin chào cô Lý tôi là Trường Niên chủ tịch của công ty Niên Phong"

Cô xoay người lại cả hai người đều ngạc nhiên.

" Là cô"

" Là Anh"

- - - - - - - - - - - - -

" Nhiệm vụ của chúng ta là đi tìm sự thật của vụ án đổi em gái vào 6 năm trước, anh không tin một người đẹp trai và thông minh như anh lại có một đứa em gái hung dữ như vậy, có phải em đã bị tráo rồi không?" Cậu bé thì thầm vào tai Tiểu An cười.

" Anh dám nói là em hung dữ, đồ anh trai được nhặt ở thùng rác" Cô bé tức giận lấy gối ném vào người của cậu bé.

" Lêu lêu đồ em gái hung dữ"

Cậu bé bỏ chạy hai đứa rượt nhau chạy khắp phòng nghe thấy tiếng la hét của hai đứa trẻ ở trong phòng An Lạc hốt hoảng mở cửa ra thì hai đứa trẻ chạy ra.

" Này hai đứa đừng phá nữa mà"

Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.