Vợ Ơi! Đừng Trốn Nữa!

Chương 147: Chap-147




Chương 147 - Hối lỗi

Vietwriter

Câu nói của An Lạc cứ làm Trường Niên cảm thấy mong lung. Hắn luôn lẩm bẩm tìm ra câu trả lời.

- Mâu thuẫn, hòa bình thế giới giới ngầm, không lẽ những việc này có ai giật dây ở đằng sau.

Cuối cùng hắn cũng được khai sáng, tình trạng sức khỏe yếu nên không thể đi lại được. Lăng Vũ ở ngoài bước vào vẻ mặt vui như tết hai má hồng hồng nhìn hắn khẽ cười xấu hổ.

- Cho tôi biết khi nào tôi có thể xuất viện được.

Lăng Vũ vừa lót mông ngồi xuống ghế đã bị Trường Niên hỏi. Anh nhìn đồng hồ bặm môi nhíu mày trả lời.

- Khoảng 2 3 ngày, nhưng xem ra cậu khỏe hơn tôi tưởng đấy, ngày mai là có thể xuất viện.

- Ngày mai? Tôi có chuyện muốn nhờ cậu.

- Được thôi, cậu ăn cháo cho khỏe đi.

Lăng Vũ nhìn đồng hồ thêm một lát nữa đứng dậy bỏ ra ngoài. Sau khi ăn rời khỏi hắn tranh thủ ăn chút cháo cảm thấy người đã khỏe lên rất nhiều. Hắn không nghỉ ngơi lấy điện thoại ra chăm chú nhìn thỉnh thoảng nhíu mày khó ở.

An Lạc chưa rời khỏi bệnh viện chờ Lăng Vũ đi ra ngoài mới bước tới cửa nhưng không vào nhìn Trường Niên mỉm cười, gọi điện cho người nào không hiển thị tên.

- Anh ta vẫn ổn, có thể yên tâm rồi đấy, nhưng nhớ về sớm, không chắc anh ta sẽ thoát khỏi nguy hiểm.

Gọi điện xong cô cũng bỏ đi với nét mặt an tâm, chiếc xe taxi đã đậu sẵn ở trước cổng bệnh viện.

Sáng hôm sau tinh thần hắn đã phấn chấn vết thương không còn ảnh hưởng tới sức khỏe nữa. Vừa rời khỏi bệnh viện hắn không về nhà mà chạy thẳng vào công ty hắn sợ phải đối mặt với mẹ mình. Chiếc xe phanh gấp hắn bước xuống trở lại với thần thái lạnh lùng ngày nào. Hắn gỡ chiếc kính râm đứng nhìn một lát phất tà áo ra sau hiên ngang đi vào. Nhân viên ai nấy cũng đều sững người trước vẻ đẹp lịch lãm, mạnh mẽ mà phóng khoáng của hắn thì thầm với nhau. Hắn không thèm quan tâm tiếp tục đi về phía phòng làm việc. Căn phòng làm việc bị hắn phá tan nát đã được sửa chữa theo phong cách cổ xưa, vắng lặng mà ấm áp.

Công việc đầu tiên hắn cần phải làm là truy cập sàn chứng khoán tình hình cổ phần đang giảm sút trầm trọng. Hắn cũng chẳng có chút lo lắng chỉ cần nhấn nút và vài cuộc điện thoại nó đã tăng vọt đứng đầu bảng. Cuộc đời hắn chưa từng thua trên thương trường nhưng lại thua về tình trường.

Nghĩ tới thật buồn cười, một người như hắn mà cũng không thể bảo vệ được người mình yêu đã vậy còn khóc lên khóc xuống, làm trò tự sát. Đương nhiên hắn không thể không cười,tình yêu của mình thật sự nhạt nhẽo đến cũng nhanh mà đi cũng nhanh vỏn vẹn vài tháng.

Lưng dựa vào ghế xoay tròn chụp lấy cây bút xoay xoay, chân gác lên nhau nhịp nhịp. Sâu trong ánh mắt mắt là nổi nhớ nhung, môi cười lòng đau thật hài hước.

- Haizz...chuyện gì đến đến nhanh đi, lão Tôn đang chào đón đây.

Đôi mắt từ từ nhắm lại thả lỏng người đè nặng lên ghế, những ngón tay di chuyển nhẹ nhàng đưa cây bút xoay tròn theo nhịp điệu, nét mặt thư thả đầy thách thức. Tiếng chuông điện thoại gấp gáp vang lên phá tan không gian thư giãn này. Hàng chân mày nhíu lại tỏ ra khó chịu không cần nhìn số bắt máy ngay lập tức khàn giọng.

- Có chuyện gì nói mau.

Đầu dây bên kia ngừng một lát nghe rõ tiếng thở dốc câu chữ phát ra một cách khó khăn.

- Lão đại...tổ chức chúng ta...bị ...tấn công anh..em...

" Pằng...A"

Tiếng súng nổ vang rõ to bên tai hắn, một cảm giác bất an hiện hữu trong đầu. Ánh mắt đen ngầu nổi gân quanh khóe mi, hắn đưa tay đập một cái "rầm", bàn làm việc đổ sập xuống vỡ tan tành nghiến răng cổ nổi gân xanh cuồn cuộn.

- Chệt tiệt rốt cuộc là tên nào? Đụng đến tao thì được đụng đến anh em tao chuẩn bị đất chôn thân đi là vừa.

Hai mắt trợn trừng lấy vội chiếc áo trên ghế khoác lên, cả người tỏa ra luồn sát khí đen xì chẳng thèm mở cửa cứ đạp tan là xong. Hắn đi đến đâu vật cản tan nát đến đấy như cơn bão hung bạo đang càn quét.

Đến cổng công ty hắn không để ý tới Lăng Vũ vượt mặt anh nhanh như một cơn gió. Anh cứ tưởng hắn là một ác quỷ vừa mới đi qua cảm thấy ớn lạnh, vội vã bỏ đi với xấp tài liệu trên tay mệt mỏi.

Chiếc xe lao nhanh vun vút chạy hết tốc độ, đang giờ cao điểm, con đường đầy xe. Hắn lạng lách một cách mượt mà, vượt mặt hàng trăm chiếc xe để đến tổ chức.

Cuối cùng cũng đã tới nơi, hắn không ngờ có ngày tổ chức của mình lại lâm vào hoàn cảnh này. Khắp nơi nhuộm màu máu tanh những thuộc hạ mà hắn xem như anh em đã ngã gục. Hắn như chết lặng trừng mắt nhìn những tên áo đen trước cửa. Trên tay bọn chúng cầm hàng loạt côn dài vác lên vai nghênh ngang nhìn hắn phỉ nước bọt xuống đất, vênh mặt.

- Lý Trường Niên, cuối cùng ngươi cũng chịu ló đầu ra.( Chân đạp mạnh thuộc hạ của hắn đang nằm trên mặt đất thách thức).

Hình như cơn giận dữ không hóa cuồng điên thay vào đó là sự tĩnh lặng đáng sợ. Cái nhếch môi khinh bỉ, ánh mắt đỏ ngầu, tay cởi áo khoác và chiếc cà vạt vứt sang một bên, đầu lưỡi dạo quanh hàm răng trên bóng loáng giọng trầm mà đanh thép.

- Hừm...một khi đụng đến anh em của Trường Niên, THÌ ĐỪNG HÒNG TÊN NÀO SỐNG SÓT...YA...

Giọng trầm lại đột nhiên kêu vang ánh mắt hình viên đạn bay thẳng về phía trước, con dao trong túi được rút ra khỏi vỏ phản chiếu tia sáng chói lòa, rẹt ngang mặt chúng. Hắn chớp nhoáng lao tới phập ngang một dòng máu đỏ bắn lên mặt. Hắn tiến về trước một bước bọn chúng quằn quại, ôm lấy cổ đầy máu của mình đau đớn gục xuống nền nhà. Đôi mắt tối sầm lóe lên tia sáng di chuyển vào trong môi hơi cong.

- Ngông cuồng trước mặt tao chỉ có chết.

Con dao đầy máu trên tay thu lại cho vào vỏ, không bỏ túi mà nhét đằng sau lưng, cánh cửa đóng khép bị hắn cho một cú đá vỡ tan tành. Hắn chưa bước vào thì có tiếng bước chân cộp cộp bước tới gần kèm theo tiếng vỗ tay và giọng nói châm biếm.

- Đúng là lão đại của Hắc Lau, vẫn hung bạo như xưa. Tiếc rằng không thể bảo vệ cha của mình.

Hoắc Cẩm và Tiểu Anh cũng bị bắt trói với nhiều thương tích trên người máu chảy thấm ướt cả chiếc áo phông trắng. Không thể ngờ người đã tiêu diệt toàn bộ tổ chức của hắn lại là Lý Vệ Quân cũng là người đã sát hại gia tộc và cha của mình. Tuy đã đứng tuổi nhưng ông tỏa ra một khí thế ngời ngời. Đôi mắt tím biếc đầy cao ngạo, nét mặt bóng loáng kèm theo vài vết chân chim quanh đuôi. Dáng người oai phong lẫm liệt như chàng trai cao khỏe nhìn hắn đầy khinh bỉ.

Làm sao hắn có thể đứng yên khi nhìn kẻ thù trước mặt, tay nấm thành đấm mím môi lấy con dao ở sau lưng lao tới bỗng khựng lại.

- Nếu chính tay cậu giết tôi thì Tú Vy sẽ cảm thấy như thế nào, hận, yêu hay là chán ghét.

Có lẽ Tú Vy chính là điểm yếu của hắn, ông nói đúng vì thù hận hắn đã đánh mất người mình yêu. Bàn tay thả lỏng con dao từ trên tay rơi xuống, trừng đôi mắt vừa đau khổ vừa căm phẫn nhìn ông.

- Ông muốn gì?

- Coi như mày thông minh, tao muốn mày phải đền mạng cho con gái tao.

- Đền mạng? Hứ...ông có tư cách bắt tôi đền mạng? Chính ông đã sát hại cả gia tộc tôi mà còn nói ra những lời thảm thương đó ư.

Hắn cười nhạt khi nghĩ tới Tú Vy, hắn thật sự có lỗi với cô nhưng không vì thế mà bỏ qua mối hận thù này. Đôi mắt quỷ dữ đã chiếm lĩnh gương mặt thanh tú, thuần khiết khi ở bên cạnh Tú Vy.

- Haha...Mày không đền mạng cũng được nhưng mày bắt buộc phải chết, nếu không hai thằng này sẽ bị tao bắn chết trước mắt mày.

Ông ta bật cười rút súng chĩa về phía Hoắc Cẩm bước tới đạp chân lên mặt anh đè xuống đất.

- Ông đúng là khốn nạn, mau thả họ ra( căm phẫn).

- Muốn tao thả, thì tự sát trước mặt tao đi.

- Trường Niên, chúng tôi chết không sao? Cậu là lão đại cậu phải sống để gầy dựng lại tổ chức.

Hoắc Cẩm nhíu mày đau đớn những vết thương trên mặt bị chà sát bởi chân của Lý Vệ Quân máu chảy ngày một nhiều. Hơi thở yếu dần được phát ra sắp chịu đựng không nổi nữa nhưng vẫn một lòng lo cho hắn và tổ chức. Còn Tiểu Anh thì đã ngất đi vì kiệt sức và mất máu. Làm sao hắn có thể chứng kiến những người mình yêu thương ra đi thêm nữa. Chỉ vì mối thù của hắn đã kéo theo quá nhiều người phải chết.

- Xin lỗi tôi không thể trơ mắt nhìn anh em của mình chết trước mắt đâu, vết thứ nhất cảm ơn anh em đã hết lòng vì tổ chức.

Hắn cuối người cầm lấy con dao trên nền nhà, rạch ngang bụng, máu từ từ túa ra khỏi lớp vải bị rách. Nước mắt hắn tràn ra khỏi khóe mi không phải vì vết thương ngoài da mà trái tim hắn rất đau. Hắn tiếp tục rạch thêm một nhát nữa lần này hắn không khóc mà mỉm cười không chủ đích.

- Trường Niên...đừng mà...

Lần thứ ba hắn đưa con dao lên cao hướng mũi dao về phía ngực trái nơi trái tim rỉ máu đang chết dần, mắt nhắm nghiền, môi nở nụ cười.

- Tú Vy, anh đến với em đây?.

" Keng"

Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.