Chương 145 - Sau tất cả cô ấy vẫn còn sống...trong trái tim này.
Vietwriter
Thấy Trường Niên có dấu hiệu tỉnh lại Lăng Vũ mừng rỡ định đi gọi bác sĩ thì bị hắn nắm tay lại thều thào.
- Tôi muốn chết, không cần phải gọi bác sĩ đâu.
- Đây là những gì mà cậu nói khi được cứu sống sao? Biết thế tôi đã để cậu chết rồi.
Lăng Vũ cảm thấy tức giận trước những lời tuyệt vọng hất tay hắn ra. Anh làm mặt lạnh giận dỗi ngồi xuống không thèm nhìn hắn. Anh không nói thì hắn cũng không nói cả phòng trở lại với không khí tĩnh lặng. Lăng Vũ không chịu được đứng dậy nhìn Trường Niên lạnh giọng.
- Tôi đi mua cháo cho cậu đây, muốn chết cũng phải làm con ma no chứ.
Nói xong Lăng Vũ hừng hực bước ra, hắn cuối mặt nhìn theo khẽ cười.
- Có ai ăn cháo mà bị chết không? Cậu định lừa ai chứ.
Sau khi Lăng Vũ đi hắn cũng mệt mỏi nhắm mắt nghỉ ngơi nhưng không ngủ. Những hình ảnh tối hôm đó xuất hiện hắn rất nhớ cô, những lời cô nói hắn đều nghe nhưng sao không thể làm được.
Cô nói hắn phải chăm sóc tốt bản thân nhưng hắn lại tự làm tổn thương mình. Cô nói cô yêu hắn nhưng lại bỏ hắn đi, cô cũng không giữ lời lấy gì trách hắn không giữ lời chứ.
Căn phòng đối với hắn bây giờ không khác gì một nhà tù không thể làm gì được. Sau một hồi ngẩm nghĩ hắn mở mắt ra nhìn bàn tay tê cứng không cử động được chép miệng.
- Chật...bàn tay như thế này thì sao xuống gặp Tú Vy được, chắc cô ấy sẽ cho mình một trận mất thôi.
Hắn đang nói chuyện với bàn tay băng miếng vải trắng thấm nhóm máu nhỏ. Cửa bị tác động bên ngoài mở ra Phong Hàn nghênh ngang bước vào tay múa uốn quanh.
- Chào bạn hiền, tôi mới học được điệu múa quạt, dậy múa với tôi nào...ye..ye...
Đến cả bệnh nhân đang muốn chết như Trường Niên Phong Hàn cũng không tha, múa tay xung quanh người hắn, nhìn cánh tay đang băng bó của Trường Niên chép miệng.
- Chật! Tay như thế này thì sao múa được? Tiếc quá tôi định rủ cậu tỉ thí một vật tay một trận xem ra cậu sợ thua nên tự làm mình thương, tôi thấy mình có lỗi quá(Làm mặt bi thương).
- Cà khịa tôi à, tôi bị thương một tay thôi nhé, còn một tay tôi dư sức hạ đo ván cậu luôn.
Đến bộ mặt u sầu như đứa đám của Trường Niên cũng bị Phong Hàn làm cho bật cười. Hắn chụp lấy chiếc gối bên cạnh ném mạnh vào người Phong Hàn. Cũng may anh chụp lại được chứ không tháng lương này sẽ bị trừ cho mà coi. Nghĩ đến thằng lương sém bị trừ Phong Hàn chống tay lên hông nhíu mày nghiêm giọng.
- Này, đồ ở đây đắt lắm đấy, ở đó mà vứt lung tung.
- Xì...Mấy thứ này tôi đền gấp đôi miễn sao trị tội cà khịa của cậu là được.
- Không đùa với cậu nữa, dù sao cậu cũng thấy vui hơn nhiều rồi, còn ý định chết chứ.
Phong Hàn trở lại vẻ mặt nghiêm túc kéo ghế ngồi ở đuôi giường đối mặt hắn, gác chân lên thanh sắt trên giường nhíu nhíu mày chờ câu trả lời lạc quan của hắn.
Hình như dù anh có làm cái gì thì ý định chết của hắn vẫn không thay đổi, gương mặt hắn thoáng buồn không nói gì, Phong Hàn cũng mệt mỏi với tính cách cứng đầu này gác đầu lên hai tay thở dài.
- Haizz...thật hết nói nổi, người ta nói chết vì gái là cái chết thoải mái...theo tôi thấy thì tê tái mới đúng.
- Cậu thì hiểu cái quái gì về tình yêu chứ!
Hắn liếc mắt nhìn với vẻ mặt khó chịu, Phong Hàn nhếch môi không thể nào chịu nổi những lời nói xốc của hắn. Chắc phải bỏ đi thì hơn nếu ở lại một lúc chắc anh tiêm cho hắn một mũi tiễn lên đường cho nhẹ người. Phong Hàn bật dậy liếc mắt nhìn lạnh giọng.
- Uk, tôi chả biết cái quái gì về tình yêu cả, mà tôi cũng chẳng cần biết nó là gì? Nhìn cậu tàn tạ tôi cũng biết tình yêu tàn phá bản thân như thế nào rồi đấy. Thôi thì tự do trêu ong ghẹo nguyệt. Nếu cậu chết thì tôi đi điếu, tôi sẽ không rơi một giọt nước mắt nào với một kẻ yếu hèn như thế. Chết là hết cậu đừng trong mong là chết sẽ gặp mình yêu ở thế giới khác, nếu có thế giới khác người chết đã sống lại rồi. Chờ tin của cậu.
Phong Hàn để lại cho hắn một nụ cười đầy ẩn ý. Tại sao tim hắn lại đập nhanh đến như vậy có chút nhói, bao nhiêu suy nghĩ lệch lạc bị chuyển hướng. Hắn không còn muốn chết nữa suy nghĩ những điều mà Phong Hàn nói cảm giác trong lòng nhẹ hơn rất nhiều. Cho dù hắn chết cũng chẳng còn ai khóc thương, chết làm gì khi không còn ai nhớ đến. Hắn phải sống, phải làm mọi người bên cạnh nhớ đến, yêu thương. Sau khi suy luận hắn đã hiểu được ý của Phong Hàn đặt tay lên lòng ngực mỉm cười.
- Đúng cuộc đời còn dài, chỉ cần mình còn sống Tú Vy vẫn sống trong trái tim này.
"Thình thịch"
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter!