Chương 141 - Nụ cười đáng sợ
Vietwriter
Giọng nói nghiêm nghị lạnh băng cất lên từ bên ngoài cánh cửa từ từ mở ra. Trước cửa là một người phụ nữ trung niên đôi mắt màu tím phía đuôi có vài vết chân chim. Sống mũi cao toát lên vẻ sang trọng, cao quý đầy quyền lực. Mái tóc đen pha lẫn vào sợi bạc nuối cao, bộ sườn sám trên người càng tôn lên vẻ quý tộc.
Trường Niên thẩn thờ buông cô gái đang quằn quại nằm phía dưới. Bộ mặt hắn biến sắc từ giận dữ thành sợ hãi trước luồn khí tỏa ra của người trước mắt. Đôi mắt mở to xoe tròn sâu trong đôi mắt là khoảng không gian sợ sệt ấp úng.
- Mẹ...sao..mẹ lại về đây.
Người mà hắn gọi là mẹ chính là Bạch Xuân Đa và đương nhiên là mẹ ruột người khiến hắn phải sợ mỗi khi đối mặt. Bà liếc nhìn những vết thương trên tay hắn nhếch môi. Cả người ngồi xuống ghế bắt tréo chân, đôi tay mảnh mai nâng ly trà đang còn lên khói nhấp môi giọng nói lạnh tanh cất lên.
- Từ khi nào con trai của Bạch Xuân Đa này trở nên si tình đến mức làm tổn thương bản thân, so ra con gái của Lý Vệ Quân cũng giống cha mình, không chịu buông tha cho Lý Gia, đúng là đồ cặn bã! Nói xong bà nhìn hắn nhếch môi khinh bỉ.
Những lời cay độc của mà khiến tim hắn đau trở nên giận dữ tay nắm thành đấm cao giọng.
- Mẹ không được sỉ nhục cô ấy.
- Hứ...vì một đứa con gái không trong trắng có con trước hôn nhân mà con dám lớn tiếng với người mẹ này sao?
Trước cơn giận của hắn bà vẫn thản nhiên nhâm nhi tách trà nói tiếp.
- Ta không quan tâm đến ả làm gì dù sao cũng là người chết. Lý do ta về đây là muốn con cưới Lâm Thiển, để Lý Gia có cháu nói giỏi.
Bà nói như thế chẳng khác nào đưa hắn vào trọng tội bất hiếu. Hắn đã thề cuộc sống sau này chỉ gắn liền với Tú Vy không có ai có thể thay thế. Người hắn yêu vừa mới chết không thể nào đồng ý được thôi đành mang tội bất hiếu với dòng tộc vậy.
Hắn trầm mặc hai mắt đen xì đứng dậy mặc quần áo vào nhìn Lâm Thiển đang ngồi khóc thút thít. Gương mặt hiện lên vẻ đáng thương bi lụy nhưng sâu trong đáy mắt là bộ mặt nai tơ, hắn nhếch môi lạnh giọng.
- Muốn con kết hôn với người phụ nữ lợi dụng cơ hội lên giường với đàn ông mạc hạn này làm vợ sao? Con thà chết với người mình yêu con hơn?
- Bốp...thằng bất hiếu, mày muốn Lý Gia tuyệt tử tuyệt tôn sao?
Lời hắn nói làm bà không giữ bình tĩnh nổi lên cơn thịnh nộ. Bình thường bà đã đáng sợ khi giận lên càng đáng sợ hơn. Dằn mạnh tách trà xuống bàn đứng dậy cho hắn một bạt tai.
Bà tức giận như vậy cũng đúng thôi, Lý Gia bây giờ chỉ còn một mình hắn. Nếu hắn không có con để nói dõi coi như công sức gầy dựng gia tộc lớn mạnh bị sụp đổ dưới tay hắn. Là một người con dâu làm sao bà có thể chịu đựng được chuyện này. Bờ má in hằn năm dấu tay sưng tấy máu trong khóe môi tuôn ra cười nhạt.
- Xin hãy tha lỗi cho con, con không thể có con với người nào khác ngoài Tú Vy.
Hắn càng nói bà càng thấy tức nhưng hắn đã yêu sâu đậm như thế dù mà có đánh thêm trăm cái cũng chẳng thay đổi được gì. Bà tức giận đến mức không đừng nổi ngôi khụy xuống ghế tay bấu chặt, hai hàm răng cứa vào nhau kêu ken két.
- Nếu ta dùng cái chết để đe dọa con thì sao?
- Con sẽ chết theo.
Hắn nói trong nghẹn ngào nước mắt tuôn rơi lặng lẽ bỏ đi. Bà nở nụ cười thật to đầy đau khổ.
- Haha...Lý Vệ Quân, nước cờ hay đấy, bây giờ Lý Gia đã tuyệt tôn rồi..haha...
Đôi mắt bà bỗng trầm lại nhìn về phía trước mím môi.
- Tôi tuyệt tôn, ông đừng hòng còn hậu duệ...haha...
Nụ cười bà thật đáng sợ, nó chứa sự tàn bạo, đôi mắt càng kinh khủng hơn. Lâm Thiển sợ hãi rời khỏi giường run rẩy bỏ đi.
"..."
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter!