Vợ Ơi! Đừng Trốn Nữa!

Chương 137: Chap-137




Chương 137 - Em phải sống

Vietwriter

Cảnh cửa đổ sập do bị tác động mạnh của chân Trường Niên ngã xuống nền nhà gây ra tiếng động chói tai. Hắn sợ hãi chạy ra nhưng không kịp nữa rồi, cảnh tượng trước mắt hắn là một cơ thể mảnh mai nằm co ro dưới chân cầu thang. Chiếc xe lăn ngã nghiêng bên cạnh vỡ tan tành chiếc váy không còn màu trắng nữa thay vào đó là một màu đỏ thẩm.

Khuôn mặt của người hắn yêu sao lúc này lại trắng bệch ra. Máu từ trên trán lan tỏa khắp mặt.

Tại sao hắn không thể khóc được? Đôi mắt đỏ ngầu nhìn cô tim như ngừng đập, cả người cứng đờ bỗng chốc run lên bần bật. Hình ảnh chiếu trong đôi mắt sao mà bi thảm quá. Đôi chân run run bước nhanh xuống từng bật cầu thang, vì quá sợ đã khiến hắn ngã lăn xuống bên cạnh.

[ Bùm...Bùm]

Tiếng sấm chớp khua liên hôi, những giọt mưa nặng trĩu đổ xối xả xuống mặt đất.

Cảnh tượng này là sao? Tại sao cô nỡ rời bỏ hắn.Hắn nói sẽ bảo vệ cô mà tại sao cô không tin hắn mà làm điều ngu ngốc này. Cô có biết cô chết cũng như giết chết hắn rồi không?

Biết sao được mọi chuyện do ba cô gây ra mà. Có thể xua tan hận thù của hắn đối với người đã sinh ra mình bằng cái chết so ra cũng đáng.

Hắn gắng gượng ngồi dậy, trán cũng chảy máu sao nó lại không đau mà tim lại đau. Hắn như chết đi quỳ gối bên cạnh cơ thể nhỏ bé nằm bất động trên nền nhà. Cả người như một cái xác không hồn có lẽ cô đã đem trái tim và hồn đi mất rồi.

Tay hắn nắm lấy cánh tay mềm nhũn đầy huyết đỏ ôm cô vào lòng. Nước mắt bây giờ mới túa ra hòa lẫn với máu tanh ôm chặt hơn khóc nức nở.

- Em nói sẽ bên cạnh anh mà, sao em lại không thực hiện.

Giết cô để kẻ thù phải sống trong đau khổ khi mất đứa con mà họ yêu thương. Nhưng ai mới là người đau khổ đây? Chính hắn chứ ai hắn yêu cô quá nhiều nhưng cũng vì tình yêu đó mà hắn đã giết cô để rồi mất một người quan trọng trong cuộc đời.

Khoang! Hắn cảm nhận được hơi thở yếu ớt phà bên tai rất ấm. Nhịp tim yếu ớt thấp thỏm trong lòng ngực. Hắn mở to mắt sững người, cô vẫn còn sống , hắn phải cứu cô. Nhưng trời đang mưa to hắn phải làm sao đây không cần nghĩ nhiều nữa. Hắn bất chấp tất cả nâng người cô nằm gọn trong vòng tay của mình lao thẳng vào cơn mưa. Nước làm trôi đi máu và nước mắt chỉ còn lại nổi sợ và niềm hy vọng mong manh.

Đến bệnh viện hắn như phát điên lên gào thét trong tuyệt vọng tiếng hét nhỏ dần chỉ còn lại lời cầu xin tha thiết.

- Làm ơn cứu cô ấy với...làm ơn đi mà...làm ơn giúp tôi đi...tôi không muốn mất vợ của mình đâu.

Khuôn miệng hắn run run nét mặt tái nhợt, bao nhỉ đau thương hiện rõ trong đôi mắt tối tăm mờ đục. Các nhân viên y tế hoảng loạn đặt Tú Vy lên giường đẩy đi vào phòng cấp cứu, ai nấy cũng cùng chung một gương mặt lo lắng. Hắn không bước nổi để chạy theo quỳ gối xuống nền nhà nghẹn ngào đến nức nở gào thét trong nước mắt.

" A...em phải sống để còn chửi mắng anh nữa chứ..hức"

Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.