Chương 129 - Nếu em chết anh có đau lòng không?
Vietwriter
Trường Niên đã tắm rửa thay đồ với chiếc áo hoodie màu đỏ nâu, mix với một chiếc quần thể thao màu đen viền trắng bước xuống cầu thang thấy Tú Vy vẫn ngồi đó suy nghĩ vẫn vơ mỉm cười tiếp tục đi xuống ôm lấy cổ cô từ sau lưng lắc lư.
- Bà xã, sao em vẫn chưa vào nhà.
Dù biết là hắn nhưng cô vẫn giật mình khi trong đầu đang suy nghĩ về chuyện sắp xảy ra quay đầu lại hai vòm trán chạm vào nhau tươi cười.
- Em đang chờ anh đưa vào đấy.
- Được rồi anh sẽ thực hiện ước muốn đầu tiên của em.
Trường Niên hôn nhẹ lên má cô rồi buông tay ra đứng lên nắm lấy hai tay cầm của chiếc xe lăn xoay một trăm tám mươi độ từ từ đẩy vào nhà dừng lại trước phòng khách.
- Để anh gọt táo cho em ăn nhé.
Bòng cô lên đặt xuống ghế bản thân mình cũng ngồi bên cạnh lấy quả táo trên bàn với con dao gọt vỏ từ từ một cách tỉ mỉ xoay tròn xoay tròn để vỏ sang một bên bổ táo ra thành những miếng nhỏ bày trí ra chiếc đĩa trống còn vỏ lúc nãy xếp thành một bông hoa đặt chính giữa đĩa xung quanh là những miếng táo mà hắn vừa cắt.
Tú Vy choàng lấy tay hắn dựa đầu vào vai thì thầm.
- Anh, nếu một ngày em chết đi anh có thấy đau lòng không?
Gương mặt hắn tái nhợt trước câu hỏi đầy ẩn ý của cô miếng táo trên tay rơi xuống đôi mắt lưng tròng, thấy hắn không có động tĩnh gì cô dúi mạnh vào người hắn tiếp tục hỏi nhưng có phần hơi khó nói.
- Sao anh không trả lời, liệu...em chết đi anh có...đau lòng..không?
- Không...
Câu trả lời phát ra từ miệng hắn khiến cô nhẹ lòng ôm chặt hơn đôi mắt nhắm lại những suy nghĩ hiện trong đầu" Vậy em có thể ra đi nhẹ nhàng rồi".
- Anh..không bao giờ để em chết trước anh đâu.
Đôi mắt Trường Niên tối xầm gỡ tay ra khỏi người mình đè Tú Vy xuống ghế nắm lấy hai bàn tay đặt trên đỉnh đầu đè mạnh lên thành ghế nước mắt rơi xuống bờ má đỏ ửng của người nằm dưới chảy xuống khóe môi mặn chát. Hắn mím môi lớn giọng nhìn thẳng vào đôi mắt đầy giả dối uất ức.
- Tú Vy...em đã biết chuyện gì rồi phải không? Không tự nhiên mà em nói ra mấy lời bi thảm đó.
- Em không biết gì cả, em nói thật đấy...Có chuyện gì sao?
Tú Vy không tỏ ra ngập ngừng hai ấp úng gì cả giọng điệu thẳng thắn với câu trả lời của mình.
- Anh xin lỗi, anh hơi kích động một chút thôi.
Cô nói đúng hắn chẳng thấy một chút gì là giả tạo trong đáy mắt long lanh đấy và vẻ mặt ngờ nghệch, cuối đầu ngồi dậy. Tú Vy cũng thu tay về xoa xoa năm vết lằn đỏ in trên làn da trắng, chống tay ngồi dậy. Ôm lấy cơ thể ấm áp của hắn phụng phịu.
- Từ khi anh về em thấy anh có gì lạ lắm, công ty gặp rắc rối sao. Hay để em giúp anh khôi phục lại.
- Không cần đâu Lý Trường Niên chưa bao giờ biết gặp rắc rối trên thương trường là gì?
Hắn lạnh lùng trả lời khắp người bất động cứ nhìn về phía trước, Tú Vy tiếp tục đoán mò với giọng điệu trẻ con.
- Hay là có cô gái nào làm anh thấy phiền lòng anh cứ nói em sẽ giải quyết gọn gàng.
- Chưa bao giờ có cô gái nào dám làm anh phiền lòng ngoài em.
- Phiền lòng là như thế nào? Rắc rối, trẻ con hay là làm phiền còn...bala...bla...
Hành động của Tú Vy như thể muốn Trường Niên quan tâm đến mình cứ hỏi không ngừng với những câu hỏi ngớ ngẩn. Hắn chạnh lòng ôm lấy cô âu yếm.
- Em giống một con sáo vậy? Em mà nói thêm một câu nữa là anh dùng môi khóa miệng em lại đấy.
- Vậy thì thích quá...em sẽ nói nhiều để anh hôn nhiều nhiều, dạo này trời lạnh nên môi em khô lắm cần một chút gì đó để làm ướt nó.
- Em đúng là đồ ngốc, bình thường mạnh mẽ cọc cằn khi anh nói đến mấy chuyện này sao hôm nay đột nhiên nữ tính một cách trẻ con vậy? Tay hắn ôm chặt eo của Tú Vy hơn.
- Lúc đó chưa có anh em phải mạnh mẽ để khỏi bị ức hiếp bây giờ có anh rồi cần gì phải mạnh mẽ, chẳng lẽ để anh là một người vô dụng bên cạnh em sao? Như thế anh mất mặt lắm.
- Anh không xứng để em lấy danh dự lại cho anh?
- Đối với em cái gì anh cũng xứng đáng nhận hết kể cả mạng sống của mình.
Lại những câu nói đầy ẩn ý nữa, hắn không hiểu tại sao cô lại cứ nhắc đi nhắc lại vấn đề đó. Nhưng khi nhìn vào mắt cô thì không cảm nhận gì trong đó cả chỉ thấy được tình yêu dành cho mình. Hắn muốn nói ra hết tất cả để cả hai cùng nắm tay nhau đi qua đoạn đường chông gai này nhưng sao khó quá. Nếu hắn nói ra liệu những người bên cạnh mình có được an toàn.
Đứng trước cô gái xinh đẹp chân thành này sao có thể ra tay được. Vạn sự tùy duyên đến đó ắt biết làm gì. Giá như trong tình yêu của mình không có thù hận thì sẽ rất hoàn hảo.
Đúng là đời cha ăn mặn đời con khát nước, nhưng sao nước này khó uống quá chắc phải chết dần chết mòn vì khát vì tình yêu. Người ta nói tình yêu có thể hóa giải hết hận thù nhưng dù có yêu đến thế nào thù hận vẫn luôn tồn tại.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter