Chương 127 - Bắt buộc phải trả thù sao
Vietwriter
Nói đến Trường Niên hắn đang đứng trước cửa của một căn phòng kín tối tăm không nhìn rõ mặt người ngồi trên ghế nhưng vẫn cảm nhận được dáng vẻ thanh tao, với đường viền áo vest lóe sáng trong bóng tối. Cơ thể ngồi chễm chệ trên chiếc ghế xoay, thu chiếc súng trên tay đang bốc khói thổi nhẹ phong thái lạnh lùng.
Trường Niên đứng thẳng người cho hai tay vào trong túi quần cất giọng lạnh lùng"Dạ Vương chẳng phải tôi đã nói chuyện này cứ để tôi giải quyết sao"
Người đối diện hắn nhếch môi khinh thường đáp lại" Giải quyết, tôi đợi cậu bao lâu rồi? Cậu nên nhớ Lý Vệ Quân đã giết hại cha hai chúng ta" Giọng điệu càng ngày càng giận dữ đứng dậy dứt khoát vung vạt áo ra sau bước ra đi về phía Trường Niên gương mặt dần hiện ra mái tóc nâu đỏ làm nổi bật khuôn mặt trắng, đôi mắt màu tía ánh lên niềm kiêu hãnh .
Trường Niên lặng người trước sự giận dữ của Dạ Vương hai tay nắm thành đấm sâu trong đáy mắt chứa đầy nổi đau và bất lực trầm giọng" Tôi sẽ hoàn thành nhiệm vụ này nhưng tôi không giết một cô gái vô tội"
"Hứ...từ khi cô ta là con gái của hắn thì đã mang tội sẵn rồi...hay là cậu đã quên cha mình chết như thế nào" Dạ Vương nhìn hắn nhếch môi bước tới gần hơn đặt tay lên vai hắn nghiêm giọng. Hắn không nói gì nhưng cơn giận đang sôi sục trong người hai mắt cuối gầm cao giọng.
" Tôi...tôi chưa bao giờ quên cả"
Đó là một đêm mưa tầm tả những cơn giông liên tục gầm gừ trên bầu trời đen kịt quanh một ngôi biệt thự giữa bãi cỏ xanh. Bên trong là một cuộc nội chiến đẫm máu những xác chết nằm ngỗn ngang nồng nặc mùi thuốc súng và máu tanh. Một chàng trai mái tóc rũ rượi khắp người dấy bẩn bởi máu đỏ thẩm, đôi mắt màu xanh ngọc, không còn chút sức sống nào chỉ còn lại một khoảng không gian tối tâm.
" Trường Niên mau đưa mẹ con rời khỏi đây nhanh lên"
Người đàn ông trung niên đứng bên cạnh không ngừng xô đẩy hắn về phía cửa cùng với vợ mình hối thúc lo sợ.
- Lão gia, tôi không bỏ ông lại một mình đâu, đừng đuổi chúng tôi đi mà..hic.
Vợ ông quỳ xuống nắm lấy bàn tay run rẩy dính đầy máu của ông giàn giụa nước mắt không ngừng tha thiết cầu xin.
- Con còn đứng đó làm gì chúng sắp đuổi tới đây rồi, mau lên.
Ông nhìn đứa con trai đứng bất động trước mặt cao giọng, hắn không chịu đi nắm lấy tay ông ánh mắt đầy kiên định.
- Con sẽ không bỏ ba lại một mình, có chết gia đình chúng ta cùng chết...
" Bốp...mày không nghe lời tao sao? Mau đưa mẹ mày trốn khỏi đây nếu không tao sẽ chết tại đây" Ông đau đớn tát mạnh vào má Trường Niên quát nạt, cầm lấy cây súng chĩa vào đầu mình uy hiếp. Vợ ông quỳ xuống khóc lóc lắc đầu liên tục nước mắt không ngừng tuôn rơi trên gương mặt đầy bi thương.
- Hu...chúng tôi đi là được chứ gì, ông đừng làm tổn thương mình.
Nói xong bà quay lại nhìn Trường Niên tha thiết" Trường Niên con nghe lời ông ấy đi mà, mẹ không muốn nhìn ông ấy chết trước mặt mình đâu..hic"
Hắn đứng lặng người một lát dần hiểu ra vấn đề nắm lấy tay mẹ mình chạy nhanh ra khỏi cửa nhìn mặt ông lần cuối tay nắm thành cú đấm đau đớn ngoảnh mặt quay đi" Ba con sẽ trả thù Lý Vệ Quân để rửa hận cho người" Sau khi hắn vừa rời đi căn nhà đã nổ tung vùi trong biển lửa.
Nhớ lại khoảnh khắc hắn nhìn cha mình mỉm cười mà thấy đau đớn tột cùng. Nước mắt hận thù đau khổ bây giờ một lần nữa tuôn rơi hắn cười nhạt quệt ngang mặt nhìn Dạ Vương.
- Cảm ơn cậu đã nhắc cho tôi nhớ mối hận này.
Dạ Vương vỗ vai hắn an ủi" Cậu vẫn nhớ là tốt rồi, tại sao bây giờ cậu có cơ hội để trả thù tại sao cậu vẫn chưa ra tay"
" Bởi vì tôi đã lỡ yêu cô gái đó mất rồi" Hắn chạm tay vào lòng ngực cảm nhận được tiếng đập của trái tim mỉm cười hạnh phúc.
- Trường Niên không được động lòng trước sự giả tạo của nhà họ Lý đó, cậu không nhớ chính vì tin tưởng hắn ta mà ba cậu nhận cái kết đắng không nói không chừng ả cũng chỉ lợi dụng cậu thôi.
Dạ Vương cố gắng đánh thức lòng hận thù lúc đầu của Trường Niên nhưng hình như chúng đã bị tình yêu che lấp mất. Dạ Vương bất lực đẩy nhẹ hắn sang một bên khắp người hừng hực sự giận dữ nghiến răng.
- Được rồi, nếu cậu đã bị thứ tình cảm mù quáng đó che mất mục đích lúc đầu, nếu cậu không có can đảm giết ả thì tôi sẽ tự mình ra tay, không chỉ có một mình ả mà còn cả hai đứa trẻ.
Khi nghe Dạ Vương nhắc đến hai đứa trẻ sắc mặt hắn bỗng chốc tái nhợt đi một sự sợ hãi hiện lên gương mặt, trợn mắt nắm lấy cổ áo của Dạ Vương giận dữ.
- Cậu đừng bao giờ nghĩ đến việc làm hại hai đứa trẻ.
- Hứ...cậu đe dọa sai người rồi đấy...một là cậu tự tay giết ả, hai là tôi sẽ giết ả và cả hai đứa trẻ còn nếu cậu lựa chọn mình là người chết thay thì tôi thề sẽ cho từng người mà cậu yêu thương sống không bằng chết.
Trước ánh mắt dữ tợn khiến ai cũng phải sợ đến chảy nước nhưng Dạ Vương không chút lo sợ còn tặng cho hắn một cái nhếch môi thâm hiểm hắn là người sợ ngược lại khi nhìn thấy cái nhếch môi này hắn sợ một lời thốt ra từ miệng Dạ Vương chắc như đinh đống cột của anh ta ánh mắt đảo liên tục trong sự sợ hãi loạn lạc buông tay ra khỏi cổ áo cuối đầu giọng khàn đục.
- Dạ Vương tại sao cậu lại đối xử tàn nhẫn với tôi như thế chứ, cậu biết thừa tôi không thể giết một ai trong số họ mà.
- Từ khi ba mẹ tôi ngã xuống tôi đã chết rồi, bây giờ tôi không phải con người mà là một con quỷ trong đầu chỉ có hai chữ trả thù.
- Được tôi sẽ chọn giết cô ấy.
Những lời hắn nói ra là những lời trong vô thức là một sự dằn xé đau đớn tột cùng đầy hổn loạn, ánh mắt nhìn về phía trước. Nếu hắn không làm vậy e rằng 1 người cũng không giữ được.
Dạ Vương chỉnh sửa lại vạt áo thật chỉnh chu nắm lấy tay hắn đặt một gói thuốc nhỏ, hắn nhìn gói thuốc đôi mắt rưng rưng bàn tay run rẩy từ từ nắm gói thuốc lại. Dạ Vương mỉm cười vỗ nhẹ vai hắn tỏ vẻ hài lòng thì thầm vào tai hắn.
- Tôi biết cậu sẽ chọn cách giết một người, nên đã chuẩn bị cho cậu một gói thuốc độc liều cao chết không ai biết lí do, sẽ rất nhẹ nhàng chỉ cần cho vào trong sữa đưa cho ả uống một cái chết thanh thản không đau đớn. Nếu ngày mai tôi vẫn chưa nghe tin tức gì thì cậu chuẩn bị nhận xác bọn họ đi là vừa.
Nói xong hắn ta đặt tay ra sau nghênh ngang bước đj vụt mặt Trường Niên. Hắn như người mất hồn mặt không còn chút máu gục xuống chống tay lên nền nhà nước mắt bây giờ mới chịu tuông ra những tiếng rên la đau đớn phát ra từ khóe môi tay liên tục đập mạnh xuống nền nhà la hét.
- Chết tiệt...chết tiệt...Trường Niên tại sao mày gặp cảnh này chứ, giữa tình yêu và thù hận mày phải chọn cái gì đây, còn lựa chọn nào khác ngoài cướp đi sinh mạng người mình yêu chứ...Tú Vy anh xin lỗi em rất nhiều..huhu..
Hắn ôm mặt khóc rưng rức tiếng khóc than cùng nổi lòng của mình vang xa khắp căn biệt thự.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriternet!