Chương 115 - Người hạnh phúc kẻ bất hạnh
Vietwriter
Trường Niên nghe rõ mồn một từng lời nói của y tá hoảng đứng dậy, chạy thật nhanh run rẩy đôi mắt ngấn lệ tràn ngập bi thương nắm lấy tay của y tá ấp úng.
- Cô..cô vừa nói gì..lấy máu của tôi..bao nhiêu cũng được, chỉ cần làm cô ấy sống là được.
- Được rồi, anh phải theo tôi đi xét nghiệm trước đã.
Người y tá rút tay mình ra khỏi tay hắn nghiêm nghị bước đi. Hoắc Cẩm nắm tay hắn lại.
- Tôi sẽ đi kiểm tra với cậu, biết đâu tôi trùng thì sao?
Hắn không nói gì lẳng lặng bỏ đi, chưa đến phòng thì y tá đã bước ra với vẻ mặt hứng hở nhìn Trường Niên và Hoắc Cẩm mỉm cười.
- Các anh không cần phải kiểm tra nữa, chúng tôi đã tìm nhóm máu phù hợp với bệnh nhân rồi.
Nói xong người y tá bỏ đi hắn nghiêng mặt nhìn theo, quay lại nhìn Hoắc Cẩm khóe môi run bần bật.
- Có phải Tú Vy đã được cứu rồi không?
- Chắc là vậy, cậu đừng lo lắng nữa.
Hoắc Cẩm vỗ vai Trường Niên trấn an, hắn vội vàng trở về phòng cấp cứu Hoắc Cẩm cũng đi theo. Người trong phòng xét nghiệm máu bước ra trên chiếc xe lăn không ai khác chính là Hoành Kiêu hắn nhìn theo bóng lưng của Trường Niên nắm chặt tay.
- Tú Vy anh sẽ chuộc lại tất cả lỗi lầm, chúng ta sẽ trở lại như xưa.
Gương mặt Hoành Kiêu trầm lắng suy tư xoay chiếc xe lăn bỏ đi. Trước phòng cấp cứu Trường Niên không ngừng đi qua đi lại lo lắng, đợi đã vài tiếng đồng hồ nhưng vẫn không thấy cánh cửa có chút chuyển động càng khiến hắn lo lắng hơn.
- Rột..
Cánh cửa có một lực đẩy từ phía trong bật ra, bác sĩ từ trong bước ra với những giọt mồ hôi lẩm đẫm trên trán. Trường Niên không ngần ngại lay người bác sĩ hỏi tới tấp.
- Ông nói đi,cô ấy ra sao rồi, hả.
Nhìn thấy Trường Niên rối rít làm cho bác sĩ hoảng loạn. Hoắc Cẩm kéo Trường Niên sang một bên từ tốn hỏi.
- Xin lỗi, ông có thể cho tôi biết tình hình ra sao rồi.?
Trước sự nhẹ nhàng của Hoắc Cẩm bác sĩ cảm thấy thoải mái hơn bình tĩnh cởi khẩu trang ra nhẹ nhàng đáp lại.
- Cũng may truyền máu kịp thời bệnh nhân đã qua cơn nguy kịch, vài ngày sau sẽ tỉnh lại, nhưng còn có biến chứng gì hay không chờ tỉnh lại chúng tôi mới biết được.
- Di chứng sao? ÔNG NÓI CÁI QUÁI GÌ VẬY, DI CHỨNG LÀ SAO?
- Trường Niên cậu bình tĩnh lại đi.
Không chịu nổi cú sốc này Trường Niên giận dữ nắm lấy cổ áo của bác sĩ quát. Hoắc Cẩm nắm hắn kéo lại trấn an. Sau không Trường Niên đã lấy lại bình tĩnh Hoắc Cẩm quay sang bác sĩ hỏi tiếp.
- Ông có thể cho tôi biết, di chứng cụ thể được không?
- Có thể bệnh nhân sẽ bị liệt hai chân, tệ hơn là không còn cử động được nữa, nếu hoàn toàn bình thường là chuyện khó có khả năng xảy ra chúng tôi phải xem kì tích có xảy ra hay không thôi.
Bác sĩ sợ Trường Niên lại bị khích động làm hại tới mình vừa nói xong đã bỏ. Trường Niên chết lặng quỳ xuống đất, chống hai tay xuống nền nhà nước mắt lã chã rơi xuống" Tại sao...tại sao em lại đỡ cho hắn ta, có phải em vẫn còn yêu hắn không" Trường Niên nức nở nắm chặt tay bờ vai run run, Hoắc Cẩm đặt tay lên vai hắn không biết làm gì ngoài an ủi.
- Cậu đừng trách Tú Vy, nó là vậy đấy hành động trước khi nghĩ đến hậu quả, kết cục người nhận lấy đau thương cũng là nó.
Trường Niên vệt ngang mắt chống tay đứng dậy, tay run rẩy cầm nắm cửa không dám mở ra hắn rất sợ mình sẽ không chịu nổi khi nhìn thấy Tú Vy nằm thấp thỏm trên giường bệnh. Bây giờ nổi sợ không còn chiếm lĩnh nữa hắn quyết tâm sẽ đối diện với sự thật cho dù nó tàn khốc như thế nào?
Bước vào trong hình ảnh đầu tiên in trong mắt hắn là một cô gái mà hắn yêu đang nằm buông thả vẻ mặt nhợt nhạt sầu bi, trên người toàn là máy móc. Mỗi bước chân của hắn là một con dao đâm vào tim, cứ thế mà bước lại quỳ xuống nắm lấy bàn tay bất động tái ngắt. Lòng ngực được băng một miền vải trắng bị nhuốm nhóm máu nhỏ bàn tay nhỏ bé đã nằm gọn trong bàn tay của Trường Niên, hắn cuối đầu áp má vào nó hai vai run run thì thầm.
- Em mau tỉnh lại đi, anh muốn nghe câu trả lời của em.
Mộc Nhĩ nghe nói ca phẫu thuật thành công chạy vào tới cửa Hoắc Cẩm đã đứng ở đó ngăn cô lại ánh mắt vẫn nhìn vào trong.
- Hãy để hai người họ có khoảng không gian yên tĩnh, chúng ta nên thông báo cho người An Lạc và hai đứa trẻ biết.
- Em nghĩ hai đứa trẻ không nên biết chuyện này, nếu không e rằng mọi chuyện sẽ tệ hơn.
Mộc Nhĩ nắm lấy tay Hoắc Cẩm lắc đầu, Hoắc Cẩm quay lại đưa tay xoa má cô nhỏ nhẹ.
- Cuối cùng anh cũng tìm được em rồi, anh cứ ngỡ sẽ mãi mãi mất em.
- Em cũng rất nhớ anh, em xin lỗi vì đã không tìm gặp anh.
Mộc Nhĩ mỉm cười ôm chầm lấy Hoắc Cẩm anh cũng ôm lấy cô. Cả hai cùng bỏ đi để lại khoảng lặng cho Tú Vy và Trường Niên.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter