Hạ Linh nhìn đôi mắt đỏ ửng của Lê Nhật Linh, cô ấy bị ánh mắt đó làm cho cảm động, nghĩ đến kết quả xét nghiệm DNA vốn thuộc về cô, cuối cùng cô ấy cũng tin vào một giọt máu đào hơn ao nước lã, cho dù Lê Nhật Linh không biết Lê Vân Hàng là cha ruột của mình thì cô vẫn sẽ vì ông ấy mà đau lòng.
Cô ấy thật sự là có lỗi với cô, hiện tại cũng chỉ có cô ấy mới cứu vãn được cục diện này, cô ấy không thể ích kỷ như vậy thêm nữa.
“Hạ Linh” Lâm Quân quát Hạ Linh, anh không muốn Lê Nhật Linh nhìn thấy sự u ám trên mặt của cô ấy.
“Chị ấy có quyền biết chân tướng” Hạ Linh nhíu mày, đứng lên.
“Là sao?”
Lâm Quân cảm thấy trong mắt của Hạ Linh xuất hiện ý nghĩ không hề giống mình, anh nhìn chằm chăm Hạ Linh, xoáy sâu vào đáy mắt của cô ấy, nhưng Hạ Linh không hề có ý dừng lại, anh chỉ nhíu mày rồi không nói thêm gì.
Hạ Linh không trả lời vấn đề mà Lâm Quân hỏi.
“Thật ra cha em bị phó giám đốc LX Jackson hại, cha em nắm được chứng cứ làm ăn không hợp pháp mấy năm gần đây của lão ta, lão ta vì muốn giết người diệt khẩu, nên tối hôm qua lão ta đã cho người lẻn vào nhà ám sát cha em, cũng may Lâm Quân chạy tới kịp thời, gian kế của bọn họ mới không được như ý, chỉ có điều bọn họ đã cướp đi chứng cứ phạm tội.
Bây giờ cha em đang bị hôn mê, chị biết đo tên Jackson lòng dạ nham hiểm, lão ta nhất định sẽ thừa cơ chuộc lợi”
“Cài gì? Vậy LX không phải sẽ rơi vào tay .Jackson sao, tâm huyết của cha không phải sẽ bị hủy trong chốc lát sao”
Mặc dù sống với Lê Vân Hàng không lâu, nhưng Lê Nhật Linh vẫn quen gọi Lê Vân Hàng là cha.
“Đúng”
“Reng, reng, reng…”
Điện thoại trong túi đột nhiên phát ra âm thanh, làm rối loạn suy nghĩ của Hạ Linh: “Em đi nghe điện thoại trước!”
“ừ”
Màn hình điện thoại hiện người gọi đến là Jackson, Hạ Linh chột dạ nhìn Lâm Quân và Lê Nhật Linh rồi ấn nút từ chối.
Nhưng điện thoại vừa cất vào, lại không ngừng vang lên.
“Ai vậy! Sao em lại không nghe?”
“À, một người bạn thôi” Hạ Linh cầm điện thoại đi sang bên cạnh, Lâm Quân nhìn thấy tất cả mọi thứ trước mặt, trong lòng càng thêm nghỉ hoặc.
“A lô! Sao vậy?” Hạ Linh thấp giọng nói.
“Hạ Linh! Nghe nói cha cháu xảy ra chuyện?” Âm thanh tỏ vẻ quan tâm của .Jackson vang lên.
“Ông không cần giả bộ, tôi biết hết tất cả Hạ Linh cắn răng, hiện tại thân phận của cô ấy đã bị công khai, thuốc giải của Lệ Nhật Linh đã tìm được, theo như tình huống tối hôm qua của cha, phần lớn những lời uy hiếp trước đây mà cô phải chịu đều do Jackson gây ra, cô căn bản không cần thiết phải bị người khác khống chế, cũng không cần thiết phải ngụy trang chính mình.
“Hạ Linh, sao cháu lại có thể nói chuyện như vậy với chú chứ”
“Không cần giả bộ, từ bé đến lơn trừ cha tôi ra ông là người tôi tin tưởng nhất! Nhưng….nhưng…”
Giọng nói Hạ Linh có chút nghẹn ngào, hốc mắt đỏ ửng.