Vợ Ơi, Đừng Đi Nữa! Anh Sai Rồi - Nhan Từ Khuynh (Dị Bản

Cưng Chiều Mỗi Em - Chương 895




*Chương có nội dung hình ảnh

Chương 895: Hà Dĩ Phong đến

Jackson thu lại bản hợp đồng, đưa cho thư ký bên cạnh, nhỏ giọng căn dặn phải giữ gìn cẩn thận.

“Nghe nói hôm nay anh sẽ chuyển đi, tôi tiễn anh nhé!”

“Nghe ai nói thế?”

“Ai nói không quan trọng” Hạ Linh lén liếc nhìn Jackson, điều này chính cô ta cho .Jackson biết, muốn có được lòng tin của Jackson, cô ta buộc phải làm điều gì đó.

“Không cần, trước đây tôi từng nói với ông là sẽ tìm một nơi ở khác ở Marseille, nhưng tôi không mong hai người nhúng tay vào, tôi cho rằng vợ tôi cũng nghĩ như vậy. Mong ông hiểu cho”

“Quả là hiếm thấy người nào yêu thương vợ như anh Lâm đây. Đã vậy thì tôi xin phép về trước. Có yêu cầu gì anh cứ lên tiếng” Jackson nhìn Lâm Quân đăm đăm, anh đã nói sẽ đứng về phía lão ta mà lúc này lại từ chối sự giúp đỡ của lão, rõ ràng là vẫn chưa tin tưởng lão.

Nhưng không sao hết, lão còn rất nhiều thời gian, nay bản hợp đồng đã về tay, người nên sốt sắng là Lê Vân Hàng mới phải.

“Cảm ơn ông”

“Chú ơi, chú định về à?” Hạ Linh tỏ vẻ ngây thơ, cất giọng hỏi còn làm bộ hụt hãng và lưu luyến.

“Linh, công việc của chú bận rộn lắm, cháu phải ngoan, nhớ chăm sóc cho cha cháu nhé”

Lới mời mang ý ngầm ra hiệu cho Hạ Linh hãy theo dõi Lê Vân Hàng.

“Dạ, cháu chào chú” Hạ Linh gật đầu, vẫy tay chào Jackson.

Cuối cùng đã đợi được .Jackson đi khỏi, áp suất không khí trong căn phòng giảm đi rõ rệt.

“Linh, hôm nay con rất hư nhé”

“Cha ơi, sao thế ạ?” Hiện tại, Hạ Linh không thể thành thực cho Lê Vân Hàng biết mình đã biết hết tất cả, mà ngược lại, để màn kịch phía sau diễn cho giống thật, cô ta đành phải tỏ thái độ ngang bướng với cha mình, tuy rằng cô ta cũng cảm thấy khó chịu khi phải tranh cãi với cha mình vì Jackson.

Xem ảnh 1

chapter content

“Con…

Lê Vân Hàng còn định nói gì đó nhưng Lâm Quân đã lắc đầu can ngăn ông.

Lúc này Lê Vân Hàng mới sực tỉnh và nhận ra thái độ của mình đã hơi quá quắt.

“Ô, chuyện gì đây thế này? Sao sôi động thế?”

Hà Dĩ Phong bước vào, Lê Minh Nguyệt ở phía sau vẫn còn bỡ ngỡ. Bởi ngoài Lâm Quân và Hà Dĩ Phong ra thì còn có hai người không quen biết có mặt ở đó. Nhưng cô ấy thấy Lê Vân Hàng khá quen.

Ba người trong phòng khách đồng loạt quay ra nhìn về phía hai người. Trông thấy Hà Dĩ Phong, Hạ Linh điều chỉnh lại cảm xúc của mình. Còn cô gái phía sau lưng anh ta trông có vẻ khôn ngoan lanh lợi.

Thì ra cô ấy chính là người mà Hà Dĩ Phong thích. Không biết vì sao mà nhìn vào cô ấy lại có cảm giác cả đời này mình đã bỏ lỡ mất Hà Dĩ Phong.

Không phải vì mình không xinh đẹp, dễ thương bằng cô ấy.

Mà là vì ở cô ấy toát lên cảm giác khiến người ta yên lòng mà lâu nay Hà Dĩ Phong vẫn hằng mong muốn.

“HelloI”

Lê Minh Nguyệt đứng sau Hà Dĩ Phong ra dấu tay với Lâm Quân, giống như được tiếp sức cũng hoạt bát hẳn lên.

“Sao cô cũng đến đây, ba đứa giặc giời ở nhà làm thế nào?”

Lâm Quân bước tới đấm vào ngực Hà Dĩ Phong, hai người nhìn nhau cười rồi cùng nhìn Lê Minh Nguyệt.

“Ê êê, sao tôi lại không đến được hả, đã có má Trương rồi còn gì? Mà anh nhẹ tay chút được không hả?”

Lê Minh Nguyệt xót xa xoa dịu chỗ Lâm Quân vừa đấm lên Hà Dĩ Phong.

“Chỉ có vợ thương anh thôi” Hà Dĩ Phong toét miệng cười với Lê Minh Nguyệt, lọt vào trong mắt Hạ Linh lại trở thành cảnh tượng chướng tai gai mắt.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.