Vợ Ơi, Đừng Đi Nữa! Anh Sai Rồi - Nhan Từ Khuynh (Dị Bản

Cưng Chiều Mỗi Em - Chương 796: Quyết định




“Lâm Quân, tôi nghĩ cậu chắc bị điên rồi. Cậu có thể nghỉ ngờ tình bạn của tôi và Nhật Linh, nhưng cậu không thể xúc phạm tình cảm của tôi đối với Lê Minh Nguyệt”

Bọn họ không biết cuộc đối thoại của bọn họ đã bị Lê Nhật Linh trốn sau cửa phòng bệnh nghe thấy.

Lê Nhật Linh nhìn bàn tay đầy máu của Lâm Quân, che miệng khóc. Luôn cảm thấy gần đầy trong lòng Lâm Quân có chuyện gì đó, cho nên mới theo Hà Dĩ Phong đi ra, trốn sau cửa, muốn biết bọn họ đang giấu cô chuyện gì.

Bây giờ cô đã hiểu tất cả, cũng biết người đàn ông giả vờ thoải mái trước mặt cô kia trong lòng có biết bao dày vò. Cô không muốn thấy Lâm Quân vì mình mà rối rằm suy sụp như vậy, nhưng khi nghĩ đến Lâm Quân muốn đưa mình về Việt Nam, thì lại thấy không cam tâm.

Chỉ một chút nữa thôi là cô có thể gặp được cha mình rồi, nếu như chuyện mình gặp nguy hiểm thật sự có liên quan đến người đàn ông kia, vậy thì cô nhất định phải hỏi cho rõ nguyên nhân.

Nếu không cho dù có về Việt Nam rồi thì cô cũng không được yên lòng.

Cô lại liếc nhìn hai người ở hành lang, trong lòng âm thầm quyết định.

Nếu như mình đã thành gánh nặng trong lòng Lâm Quân, vậy thì mình sẽ tự mình hành động, như thế sẽ không bị Lâm Quân đưa về Việt Nam, cũng không khiến trái tim Lâm Quân mệt mỏi nữa.

Nhân lúc Lâm Quân và Hà Dĩ Phong chưa phát hiện ra mình, Lê Nhật Linh lặng lẽ trở về phòng bệnh Quả nhiên không lâu sau, Lâm Quân và Hà Dĩ Phong cũng bước vào, hai người làm ra vẻ như không có chuyện gì cả. Lâm Quân nhìn thấy Lê Nhật Linh thì do dự đi về phía cô.

Đương nhiên Lê Nhật Linh biết Lâm Quân muốn nói cái gì, nhưng cố ý giả vờ không biết gì cả.

‘Vẻ mặt tìm tòi hỏi Lâm Quân: “Sao vậy, sao anh lại nghiêm trọng như vậy?”

Lâm Quân không nói gì, cô lại nhìn về phía Hà Dĩ Phong, Hà Dĩ Phong xua tay, biếu thị có chuyện gì thì em hỏi cậu ta là được rồi, tôi không biết gì cả.

“Tay anh bị làm sao vậy?”

Mặc dù vừa nấy cô đã nhìn thấy Lâm Quân tự làm tay mình bị thương, nhưng khi nhìn thấy bàn tay tràn đầy vết thương ở gần như vậy, cô vẫn không khỏi đau lòng.

“Không sao”

Lâm Quân thu tay lại, không muốn Lê Nhật Linh nhìn thấy vết thương của mình, sợ cô lo lắng.

“Chảy nhiều máu như vậy mà còn nói không sao” Giọng điệu của cô nghẹn ngào, đây không phải là giả vờ, cô chỉ cần nghĩ đến Lâm Quân vì cô mà tự làm thương chính mình, nước mắt cô sẽ không nhịn được mà chảy ra.

“Được rồi, em đừng khóc, thật sự không sao đâu, vừa rồi ở ngoài bị xe cấp cứu vội vàng chạy qua nên bị cứa vào” Lâm Quân thấy cô khóc, v‹ vàng lau nước mắt cho cô, chuyện mà anh không muốn thấy nhất chắc là nước mắt của Lê Nhật Linh.

Mà Lê Nhật Linh vừa khóc vừa lấy băng gác ở tủ đầu giường băng bó cho anh.

“Không được có lần sau đâu đấ) “Được, không có lần sau” Lâm Quân gật đầu, trong lòng ngũ vị tạp trần Dáng vẻ hoa lê dính mưa của Lê Nhật Linh khiến trong lòng Lâm Quân tràn đầy yêu thương, điều này càng khiến anh quyết tâm đưa Lê Nhật Linh rời khỏi Pháp, đây là một vùng đất cấm, cô không nên ở lại đây quá lâu.

Anh ôm cô vào trong lòng, nhưng đang ôm thứ quý giá nhất của mình vậy.

Sau đó môi anh khẽ động, cuối cùng vẫn nói ra quyết định của mình.

“Nhật Linl “Vâng?” Lê Nhật Linh nhẹ nhàng đáp lại một tiếng, trong tiềm thức tự nhủ rằng Lâm Quân có chuyện muốn nói với cô.

“Anh muốn đưa em về Việt Nam, ngay bây giờ Cơ thể Lê Nhật Linh cứng lại, mặc dù đã sớm biết anh sẽ nói như thế với mình, nhưng lúc này trong lòng vẫn cảm thấy khó chịu, bởi vì điều này có nghĩa là mình phải lừa anh “Tại sao?”

“Bởi vì nơi này không thích hợp với em, ở đây quá nguy hiểm rồi. Anh biết nguyện ước lớn nhất mấy năm nay của em là được nhìn thấy ông ấ em yên tâm, anh nhất định sẽ giúp em tìm ông ấy, sau đó đưa ông ấy đến bên cạnh em có được không?”

Lâm Quân buông Lê Nhật Linh ra, nhìn vào mắt cô, ánh mắt vô cùng kiên định, mặc dù anh nhìn thấy trong mắt Lê Nhật Linh có rất nhiều oan ức, nhưng lăn này anh không thể nghe theo lời cô nữa, nếu như lúc trước ở trong nước không đồng ý đưa cô đi, có lẽ cô cũng đã không gặp những nguy hiểm này rồi “Chỉ có thể như thế thôi sao?” Sau một lúc suy nghĩ, Lê Nhật Linh mới nói một câu chỉ có thể như thế” Lâm Quân cắn răng.

“Được, em đồng ý với anh, em sẽ trở về. Nếu như em ở lại cũng sẽ là gánh nặng của anh”

Lê Nhật Linh bình tĩnh mà bình thản đồng ý, khiến Lâm Quân và Hà Dĩ Phong đều kinh ngạc.

Bọn họ luôn cho rằng khi Lê Nhật Linh nghe thấy quyết định này sẽ không thể tiếp nhận được, có lẽ sẽ không đồng ý, đến lúc đó bọn họ còn phải cưỡng ép cô trở về, nhưng không ngờ cô lại đồng ý ngay như vậy.

“Không, anh không có ý như vậy, em không phải gánh nặng của anh. Anh chỉ đang lo lắng cho em thôi”

“Em biết, anh phải nhớ đã đồng ý sẽ tìm người đó cho em, sau đó nói giúp em một câu là ông ấy nợ em một lời giải thích”

Nhìn dáng vẻ nghiêm túc của Lê Nhật Linh không giống như nhất thời kích động, nhìn thấy cô nghĩ thông như vậy, Lâm Quân cũng yên tâm.

Đêm rất yên tính, đối với Lê Nhật Linh mà nói là một đêm mất ngủ.

Cô nhìn Lâm Quân người kiên quyết muốn ngủ ở phòng bệnh với cô, lúc này anh đã ngủ rồi.

Lê Nhật Linh nhìn khuôn mặt ngủ say của anh, nở nụ cười dịu dàng. Nhổm người dậy hôn lên trán anh.

Lâm Quân rất mãn cảm, ánh mắt hơi động, tỉnh dậy.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.