Vợ Ơi, Đừng Đi Nữa! Anh Sai Rồi - Nhan Từ Khuynh (Dị Bản

Cưng Chiều Mỗi Em - Chương 759: Hãy gọi cậu ta là chú Tuấn!




Trần Hi Tuấn đã xử lý xong chuyện của Công †y Z0, cậu ta đã đồng ý với James, cuộc hẹn một tuần lễ cũng sắp đến thời gian rồi. Cậu ta đứng trên ban công, đột nhiên cảm thấy hơi buồn bã.

Trần Hi Lam cũng vẫn là dáng vẻ không tìm không phổi, vô tư, không quan tâm đến chuyện gì.

Kể từ ngày đó, sau khi trở về, Trần Hi Lam Vẫn chưa đi ra ngoài. Trước kia, làm gì có lúc nào cô †a có thể ngoan ngoãn ở nhà nghỉ ngơi hai ngày?

Đột nhiên có chuyện khác thường, chắc chắn có gì đó mờ ám!

Nhưng Trần Hi Lam không muốn nói, Trần Hi Tuấn cũng sẽ không hỏi, ngược lại cậu ta đã nghe thấy điện thoại di động của Trần Hi Lam kêu lên nhiều lần, nhưng đều bị cô ta tắt máy ngay lập tức.

‘Anh! Anh đã yêu Nhật Linh ngay từ cái nhìn đầu tiên à?” Trần Hi Lam dựa vào ghế sofa và xem phim ngon lành, đột nhiên cô ta nghiêng đầu hỏi một câu, làm Trần Hi Tuấn cũng giật mình hoảng sợ.

“Yêu từ cái nhìn đầu tiên ư?” Trần Hi Tuấn nở một nụ cười. Nhớ đến khoảng thời gian đó ở nước Pháp, lần đầu tiên cậu ta nhìn thấy Lê Nhật Linh, cậu ta chỉ cảm thấy người phụ nữ Việt Nam này.

thật xinh đẹp nhưng lại có vẻ bưồn rầu. Hình như trên người cô luôn có vẻ gì đó khác người, vì vậy cậu ta đã không nhịn được chụp ảnh cô. Chắc như vậy không tính là yêu từ cái nhìn đầu tiên nhỉ?

Nhưng Trần Hi Tuấn vẫn gật đầu một cái.

Giác quan thứ sáu của đàn ông đã nói với cậu ta, Trần Hi Lam có chuyện gì đó muốn hỏi mình.

Đúng như cậu ta dự đoán, Trần Hi Lam thở dài một hơi, trên mặt tràn đầy vẻ lo lắng: “Anh! Em vô cùng bội phục anh đấy! Tại sao anh có thể nói buông tay Nhật Linh là lập tức buông tay ngay.

Anh đã làm nhiều chuyện như vậy vì cô ấy, hơn nữa anh còn thích cô ấy như thế! Bây giờ cô ấy trở về bên cạnh Lâm Quân, chẳng lẽ anh không tức giận à?”

Trần Hi Tuấn nhìn Trần Hi Lam, thấy cô ta giận dữ vì cảm thấy cậu ta bị đối xử bất công Nhưng rõ ràng là cô ta đang cảm thấy không công bẳng thay cậu ta, tại sao cậu ta vẫn cảm thấy có gì đó kỳ quái: “Sao vậy? Từ bao giờ em lại không dứt khoát thế này, lại còn không có cách nào buông tay sao?”

Trần Hi Lam bị Trần Hi Tuấn nói trúng tâm sự, gương mặt lập tức trở nên đỏ bừng: “Chuyện này… Rõ ràng là em đang hỏi anh mài”

“Hỏi anh sao?” Trần Hi Tuấn đi đến trước mặt Trần Hi Lam, khui lon Coca cola trên bàn ra rồi ngửa đầu uống một hớp, lúc này, anh ta mới chậm chạp mở miệng: “Nếu vì mình đã làm quá nhiều chuyện nên cảm thấy không đáng, cảm thấy không công bằng với mình, vậy thật ra em không yêu người đó, em chỉ không cam lòng mà thôi!”

Trần Hi Tuấn đột nhiên giơ tay lên, xoa xoa mái tóc Trần Hi Lam: “Trong tình yêu, nếu không nỡ buông tay thì cũng đừng buông tay! Tại sao phải ép mình phải buông tay người đó chứ?”

Giống như cậu ta đối với Lê Nhật Linh vậy.

Thật ra, cậu ta cũng chưa bao giờ buông t: là đổi sang một cách khác rồi tiếp tục bảo vệ Nhật Linh mà thôi. Hơn nữa, từ khi vừa mới bắt đầu, thật ra cậu ta đã chuẩn bị sẵn sàng, cậu ta biết mình làm tất cả những chuyện này, cũng chưa chắc sẽ đạt được kết quả gì.

Nhưng như vậy thì sao chứ? Chỉ cần cô sống hạnh phúc là được rồi.

“Không nỡ buông tay cũng đừng buông tay ư?” Trần Hi Lam còn hơi nghỉ ngờ: “Vậy còn anh thì sao? Anh đã buông tay Nhật Linh chưa?”

Trần Hi Tuấn lắc đầu một cái: “Có nhiều lúc, không buông tay cũng không có nghĩa là cần phải ở bên người đó!”

“Em biết!” Trần Hi Lam giống như đã nghĩ ra hỉ điều gì, cô ta gật đầu đồng ý rồi nghiêng đầu qua một bên, cũng không biết cô ta đang suy nghĩ gì.

Trần Hi Tuấn cũng không nói thêm gì nữa, chỉ cười một tiếng rồi đi làm chuyện ủa mình Nhưng Trần Hi Lam càng suy nghĩ càng cảm thấy có gì đó không đúng, cô ta càng không cam lòng, nhưng chẳng lẽ cô ta phải buông tha sao?

Nếu chỉ như vậy rồi trở về nước Mỹ, e rằng cô ta càng không cam lòng.

Cô ta đột nhiên nhảy cẵng lên khỏi ghế sofa rồi vội vội vàng vàng chạy về phòng thay quần áo.

Mặc kệ kết quả như thế nào, cô vẫn một lần vì bản thân mình!

Trần Hi Tuấn cũng gọi điện thoại cho Nhật Linh. Dù sao, ngày mai cậu ta sẽ trở về nước Mỹ, đột nhiên cậu ta rất muốn gặp cô thêm một lần.

Lâm Quân ngồi bên cạnh Lê Nhật Linh, thấy Trần Hi Tuấn gọi điện thoại đến, anh cũng không lên tiếng, chỉ nhìn chắm chảm vào Lê Nhật Linh, giống như sợ cô sẽ bỏ chạy đâu mất vậy.

Sau khi cúp điện thoại di động, Lê Nhật Linh vừa chuẩn bị mở miệng thuyết phục Lâm Quân, Lâm Quân đã nói với cô: “Anh sẽ đi với em!”

“Thật sao?” Cô còn tưởng rằng Lâm Quân sẽ không để cô đi ra ngoài.

“Ù! Anh cũng nên cảm ơn cậu ta! Lúc em ở nước Mỹ, cậu ta đã chăm sóc em và Hạ Ly lâu như: vậy!” Ánh mắt của Lâm Quân rất tự nhiên, có vẻ vô cùng nghiêm túc, cũng không giống như đang nói đùa.

“Còn con thì sao đây?” Lê Nhật Linh hỏi anh: “Chẳng lẽ chúng ta để mấy đứa bé ở nhà à?”

Lâm Quân nhíu mày. Trước kia, anh cứ nhớ đến mấy đứa bé, bây giờ Lên Nhật Linh trở về, lúc này anh lại phát hiện, mấy đứa bé này thường xuyên trở ngại anh và Lê Nhật Linh hưởng thụ thế giới riêng của hai người, thật sự làm anh bực bội nhưng không thể nào nói nên lời.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.