Ngay tại lầu dưới, trong phòng bệnh dưới phòng Hoàng Ánh, một người phụ nữ gác chéo chân, vừa cần hạt dưa vừa bận rộn quở trách “Lâu như vậy vẫn không thấy Lê Minh Nguyệt đến bệnh viện, điện thoại cũng không liên lạc được.
Tiền nằm viện thì cô ta đã nộp rồi, nhưng tiền đó lại không thể rút ra. Chẳng lẽ cô ta định chỉ làm như vậy mà đuổi chúng ta sao?” Giọng nói của bà Lê vang dội. Giữa phòng bệnh yên lặng, giọng của bà ta càng đặc biệt chói tai “Đây là bệnh viện đấy! Ôn ào cái gì vậy!” Ông Lê cũng không chịu được, nhíu mày nhìn bà Lê.
Đáng lẽ ông ta phải về nhà từ sớm, lại bị bọn họ lôi kéo đến nơi này rồi ngây người ở đây lâu như vậy. Nếu bây giờ về nhà làm ruộng, cũng có thế ích góp được một ít tiền, ngược lại đến nằm chỗ này làm gì? Làm cho mình người không ra người quỷ không ra quỷ.
Chẳng phải tôi là những chuyện này, đều là vì con trai của chúng ta sao? Bây giờ Lê Minh Nguyệt phát tài rồi, nhưng Đức Dương thì sao?
Đến một công việc còn không có! Cô ta bỏ ra một ít tiền cho anh mình thì sao chứ?”
Bà làm thế này là lừa tiền của cô ta, nếu bà bình tĩnh thương lượng với Minh Nguyệt, chắc hẳn cô ta sẽ đồng ý thôi mà!” Ông Lê nhìn bà Lê, nói năng thấm thía, cố gắng khuyên nhủ bà ta Ông ta đã muốn về nhà từ lâu rồi, cứ ở bệnh viện thế này làm ông ta cảm thấy toàn thân đều không thoải mái. Hơn nữa, hình như Lê Minh Nguyệt cũng đã phát hiện ra gì đó, bây giờ cũng không đến bệnh viện nữa rồi.
“Ông thì hiểu cái gì?” Bà Lê trợn mắt, liếc xéo khinh bỉ ông Lê. Bà ta nghiêng đầu qua chỗ khác, không muốn nói chuyện với ông ta nữa, trong lòng lại đang âm thầm tính toán từng bước, phải làm thế nào để lừa Lê Minh Nguyệt trở lại.
Lê Minh Dương ngồi một bên nghe bố mẹ mình cãi nhau, nhưng cũng không lên tiếng khuyên nhủ. Bây giờ, Lê Minh Nguyệt có nhiều tiền như vậy, lại còn leo lên một thằng con nhà giàu, anh ta là anh trai cô ta, từ nhỏ đến lớn, anh †a từng chăm sóc cô ta nhiều lần đúng không?
Bây giờ, cô ta cho anh †a một số tiền để anh ta làm ăn thì sao chứ?
Lê Minh Nguyệt và Hà Dĩ Phong đã chơi ở nước Pháp suốt mấy ngày nay. Đây là lần đầu tiên Lê Minh Nguyệt ra nước ngoài, nhìn thấy thứ gì, cô ấy cũng cảm thấy rất tò mò, nhưng cô ấy vẫn rất lo lắng cho bố của mình, nhiều lần nhắc đến chuyện phải về thành phố A nhưng đều bị Hà Dĩ Phong viện cớ từ chối.
Không ngờ Hà Dĩ Phong đã cố tình nộp đủ tiền thuốc thang rồi, còn đổi số điện thoại di động của Lê Minh Nguyệt, cũng chẳng trách gần đây bà Lê không gọi điện cho cô ấy.
Nhưng không sớm thì muộn cũng cần phải giải quyết chuyện của ông Lê và bà Lê. Hà Dĩ Phong lại nhìn thấy tin tức trên điện thoại di động.
Công ty Phan Gia của nhà họ Phan cũng không phải là một doanh nghiệp nhỏ, xảy ra chuyện như vậy vẫn ồn ào, náo loạn một thời gian, Hà Dĩ Phong cảm thấy có điều gì đó không bình thường, Lê Minh Nguyệt lại thường xuyên yêu cầu về nước, nên hai người quyết định quay về.
Trên máy bay, Lê Minh Nguyệt thấy Hà Dĩ Phong đã ngủ, cô hơi say máy bay, đã uống thuốc nên vừa lên máy bay, cô ấy đã bắt đầu mệt mỏi rã rời.
Hà Dĩ Phong cũng không ngờ là cô lại ngủ nhanh như vậy, anh ta không dám nhúc nhích, sợ sẽ đánh thức cô ấy.
Không ngờ có một nữ tiếp viên hàng không đi tới, đưa cho Hà Dĩ Phong một tẩm chăn rồi nói: “Thưa anh Phong! Đây là do một hành khách nam tặng cho vị khách nữ bên cạnh anh!”
“Khách nam ư?” Hà Dĩ Phong giật giật khóe môi, nghỉ ngờ nhìn Lê Minh Nguyệt.
Từ lúc nào, cô gái nhỏ này lại có sức hấp dẫn lớn đến vậy? Còn có người tặng chăn cho cô ấy nữa! Nhưng trong lòng anh ta lại hơi ghen tuông, lại có người dám ở trước mặt anh ta, tặng đồ cho Lê Minh Nguyệt, tên nào đó coi anh ta là người chết “Đúng vậy thưa anh Hài Vị khách nam đó ngồi ở kia!”
Nữ tiếp viên hàng không giơ tay chỉ về một hướng, Hà Dĩ Phong nghiêng đầu nhìn theo tay cô ta, lại phát hiện người đàn ông kia ngay tại trước mặt anh ta.
Người đàn ông này là một người Việt Nam, mắt đen, tóc đen nhưng đã có lấm tấm tóc bạc, mặc một bộ vest phẳng, không qua loa bất cứ chỉ tiết nào, có vẻ đã hơn năm mươi tuổi, ánh mắt bình tính và hiền từ, nhìn qua cũng biết đây là loại người từng trải qua một cuộc đời nhiều biến đổi Hà Dĩ Phong mạnh mẽ đè nén lời tra hỏi trở về.
Một người đàn ông như vậy tặng chăn cho Lê Minh Nguyệt, cũng không giống như có ý định gì khác, chỉ như một người bố hiền từ, thể hiện sự quan tâm đến con gái mình mà thôi.
Nhận thấy ánh mắt của Hà Dĩ Phong, người đàn ông kia quay đầu nhìn anh ta và nở một nụ cười, khóe mắt cong lên lại làm Hà Dĩ Phong cảm thấy quen thuộc một cách khó hiểu.
Nhưng rõ ràng từ trước đến giờ, anh ta chưa từng gặp người đàn ông này.