“Em chỉ muốn bình tĩnh lại. Sau khi đứa trẻ được sinh ra an toàn, em sẽ suy nghĩ đến chuyện khác. Chờ đến khi đứa trẻ ra đời, cho dù là có muốn ly hôn hay không thì em sẽ trở về nói rõ với anh.”
Lời nói của cô như những nhát dao sắc bén, tuy nhẹ nhàng nhưng chỉ cần rơi vào người anh sẽ khiến anh máu me đầm đìa. Ly hôn. Hai chữ nghiêm trọng như vậy nhưng cô lại nói ra một cách dễ dàng.
Ánh mắt của anh trở nên xót xa: “Em không thể tước đoạt đi quyền được sống cùng với vợ và con của anh, như vậy thật là quá tàn nhẫn. Anh cũng muốn được nhìn con mình lớn lên, cảm nhận cử động của thai nhi và là người đầu tiên ôm con khi con ra đời”
Lê Nhật Linh bắt gặp ánh mắt nặng nề của anh: “Lâm Niệm Sơ và Lâm Thùy Ngọc, anh định làm thế nào với họ? Hai gái cùng hầu một chồng? Hai đứa trẻ, và hai người mẹ của chúng nó, anh muốn sắp xếp như thế nào đây?”
Anh lo lắng giải thích: “Mẹ của Lâm Niệm Sơ là chị của Lâm Thùy Ngọc, Lâm Thùy Vân. Lâm Thùy Vân đã chết rồi, không có chuyện gì xảy ra giữa anh và Lâm Thủy Ngọc cả. Anh thề, giữa anh vào Lâm Thủy Ngọc hoàn toàn không có chuyện gì cả”.
Hai mắt Lệ Nhật Linh ấm áp, mùi chua xót: “Mặc dù vậy, Lâm Niệm Sơ cũng tồn tại. Đứa bé đó là người chứ không phải đồ vật. Dù không muốn, anh cũng không thể vứt bỏ”
Cho dù Lâm Quân không muốn nuôi nấng Lâm Niệm Sơn, thì Hoàng Anh chắc chắn sẽ không đồng ý. Hoàng Anh rất thích trẻ con…
“Đưa em đến nước Mỹ để dưỡng thai đi, em cần bình tĩnh, anh cũng cần” Tay của Lê Nhật Linh xoa nhẹ bụng dưới của cô, cho dù bây giờ cô không nghĩ cho bản thân cũng nên nghĩ cho con của mình.
Ngay cả khi đứa trẻ đến không đúng lúc, cô cũng sẽ không từ bỏ đứa trẻ. Đứa trẻ không chỉ là con của Lâm Quân, không chỉ là kết tinh của cuộc hôn nhân này mà còn là báu vật của riêng cô. Lâm Quần lắc đầu, không hề chấp nhận chuyện này: “Không, cả em và con của em đều không thể rời đi được.”
Cổ họng Lê Nhật Linh hơi nghẹn lại: “Nếu em không ra đi thì con em thật sự có thể an toàn đến lúc được sinh ra hay sao? Em còn không thể bảo vệ chính mình, con của tôi … em làm sao có thể giữ an toàn cho nó.”
Trái tim của Lâm Quân như bị thứ gì đó sắc nhọn đâm vào một cái: “Nhật Linh”
“Nếu anh thật sự muốn tốt cho em, tốt cho con và tốt cho cả tương lai sau này của chúng ta thì anh hãy đi em rời khỏi đây một thời gian. Hiện giờ tâm trí của em thật sự rất rối bời, em không dám tin tưởng bất kì điều gì. Cho dù là chuyện gì cũng làm em cảm thấy sợ hãi, Sợ mọi người có chuyện giấu diếm em, em không muốn tiếp tục sống như một con rồi nữa”.
Đôi mắt cô đỏ hoe: “Lúc trước tới đây cũng chỉ có mình em. Bị giấu giếm hay lừa dối cũng không sao cả, cùng làm thì em tự chịu đựng vết thương của chính mình, đó là do em tự làm tự chịu, nhưng bây giờ thì em không thể.”
Cô cố kìm nén sự nghẹn ngào: “Bây giờ em đã có con, em hy vọng con của em có thể được tự do và hạnh phúc. Ít nhất thì nó cũng có thể bình an”
Lê Nhật Linh chưa bao giờ nói những lời như vậy với anh, trong lòng của Lâm Quân cảm thấy đau đớn: “Được, em có thể ra nước ngoài, anh sẽ cùng đi với em”.
Hoàng Anh lo lắng ngắt lời: “Không, cả hai đều không được ra nước ngoài”.
“Ra nước ngoài thì có gì tốt? Nếu con không muốn nhìn thấy Niệm Sơ thì mẹ sẽ để cho người khác chăm sóc nó, không để nó xuất hiện trước mặt con”
Hoàng Anh kéo con trai mình: “Con còn định đi theo để gây thêm rắc rối à, làm sao có thể để con dâu đang mang thai mà ra nước ngoài một mình?”
Bác sĩ kịp thời nói: “Bà chủ nói không sai, tình trạng của mợ chủ thực sự không thích hợp với một chuyến bay đường dài ra nước ngoài. Mợ chủ đã nhận một cú đá vào bụng nên sẽ có khuynh hướng sẩy thai. Hiện giờ tình trạng của mẹ và thai nhi đều không ổn định, nếu vất vả quả độ thì nhất định sẽ không giữ được đứa trẻ”