Vợ Ơi, Đừng Đi Nữa! Anh Sai Rồi - Nhan Từ Khuynh (Dị Bản

Chương 999




Chương 999

“Được thôi, tôi nhớ những điều vừa rồi không nằm trong phạm vi kế hoạch của chúng ta” Lê Mỹ Vân cười không nói lời nào, thứ cô ta muốn chính là Hạ Huy Thành, Hạ Huy Thành quan tâm Lê Nhật Linh, cô ta liền thay anh ta giúp Lê Nhật Linh thoát thân, Hạ Huy Thành đương nhiên sẽ biết ơn cô ta. Đây gọi là lùi một bước trời cao biển rộng.

Chỉ cần nhìn thái độ của Hạ Huy Thành thì có thể biết được. Về phần không nói cho Hạ Lan Châu, không phải là bởi vì cô ta còn chưa quên rằng Hạ Lan Châu chính là tình địch thứ hai của cô ta sao..

“Ồ,có phải không? Tôi chỉ nói sự thật mà thôi.”

“Trước đây không nhìn ra, tâm tư của cô cũng thật thâm trâm đấy!”

“Cảm ơn cô đã khen” Lê Mỹ Vân nhướng mày, cũng không cảm thấy lời nói của Hạ Lan Châu là châm chọc, sau đó liền xoay người xách túi rời đi.

Để lại Hạ Lan Châu một mình tức giận bất bình.

“Nhật Linh!”

Hạ Huy Thành đuổi theo bóng dáng của Lê Nhật Linh.

Nhìn thấy Lê Nhật Linh tiện tay bắt một chiếc taxi, chiếc xe từ từ dừng lại, cô chuẩn bị đi lên, nhưng lại bị Hạ Huy Thành ngăn lại.

“Anh đang làm gì đấy!”

Lê Nhật Linh lạnh lùng hất tay Hạ Huy Thành đang nắm tay cô ra, tài xế taxi rất biếc xem sắc mặt nghênh ngang rời đi. Lê Nhật Linh quay mặt đi, vết tích do rượu đỏ để lại trên mặt vừa khô lại chỉ còn thấy dấu vết mờ nhạt cùng mái tóc bết dính, khuôn mặt hơi sưng đỏ chứng tỏ mọi chuyện vừa xảy ra là sự thật.

Nhật Linh không trách Hạ Huy Thành cái gì, từ góc độ khác mà nói cô cảm thấy có chút thương cảm với người đàn ông này, từ nhỏ đã được nhà họ Hạ nhận nuôi, vì vậy trong gia đình hơn luôn phải chịu ân tình nhiều hơn người bình thường rất nhiều.

Những năm qua tình cảm mà anh dành cho cô, cô luôn biết rõ, cô thực sự không thể để anh giữ lại bất cứ hy vọng nào.

“Nhật Linh thật xin lỗi!”

Hạ Huy Thành vô thức co rụt tay lại, ánh mắt có chút mất mát, bản thân cho rằng ăn một bữa cơm, nói chuyện cởi mở vui vẻ, chỉ sợ cho dù là làm bạn bè, cũng xem như đem tất cả nỗi nhớ trong lòng nhiều năm qua buông xuống. Không ngờ tới lại gặp mẹ Hạ, bây giờ xem ra ngay cả tình bạn cũng sẽ có những vết rạn nứt và không thể giữ được như ban đầu. Bây giờ anh ta sợ rằng dù chỉ là một hành động không cẩn thận cũng sẽ bóp chết thứ tình cảm này.

“Anh Huy Thành, anh không có lỗi với em! Những chuyện vừa rồi không phải là điều anh nên gánh chịu. Và anh không cần phải tự trách mình. Anh suốt những năm qua luôn đối xử tốt với em, em điều để ở trong mắt, nhưng mà những chuyện đó đều đã kết thúc rồi! Em đã có chồng con và có một gia đình hạnh phúc, em cũng hy vọng anh sẽ có một bắt đầu mới.

Chỉ có như vậy trong lòng em mới có thể an tâm được” Ánh mắt của Lê Nhật Linh trở nên ôn hòa hơn, cô nói những lời này một cách bình tĩnh, khi nhìn thấy Lê Mỹ Vân ở phía sau Hạ Huy Thành, Hạ Huy Thành gật đầu, giống như nhẹ nhõm đi rất nhiều.

“Cô ấy đến rồi, anh đi trước đây”

Lê Nhật Linh nghiêng đầu, Hạ Huy Thịnh nhìn theo ánh mắt của cô nhìn thấy Lê Mỹ Vân, Lê Nhật Linh quay người lần nữa bắt một xe taxi rời đi.

Hạ Huy Thành nhìn chiếc xe taxi đã đi xa mà thở dài một hơi, Lê Mỹ Vân thuận thế bước tới ôm eo anh ta, thân thể Hạ Huy Thành run lên, không quen muốn tránh ra, nhưng lại nghĩ rằng cô ấy là vợ chưa cưới của mình. Nếu đã quyết định buông Lê Nhật Linh xuống, vậy cũng nên thử tiếp nhận Lê Mỹ Vân.

“Cám ơn em, hôm nay đã nguyện ý giải vây cho bọn anh” Đôi tay vốn dĩ hướng lên trên không muốn chạm vào cơ thể Lê Mỹ Vân lại nhẹ nhàng hạ xuống, Hạ Huy Thành đè nén sự khó chịu trong lòng ôm Lê Mỹ Vân.

“Chỉ cần là điều anh muốn làm, em đều tình nguyện giúp anh thực hiện” Lê Mỹ Vân nói.

Thấy Hạ Huy Thành không chán ghét mình, cô ta nắm chặt hai tay Hạ Huy Thành, tất cả những điều này đều bị Hạ Lan Châu đang trốn sau lưng cô ta nhìn thấy rõ ràng.

Cô ta nghiến răng nghiến lợi, tựa hồ bộ dáng không chịu để yên, nhưng cũng không chạy ra ngoài ngay lập tức.

Vừa đuổi được Lê Nhật Linh rồi lại đến Lê Mỹ Vân, cô đã tốn bao nhiêu công sức mới có thể tách Hạ Huy Thành ra khỏi Lê Nhật Linh, bây giờ làm sao có thể để cho cô ta chiếm tiện nghi được cơ chứ?

Lê Nhật Linh xoa xoa gương mặt đang sưng đỏ đau đớn của mình, bấm số điện thoại của Lê Minh Nguyệt.

“Ừm, chị muốn qua nhà em hai ngày” “Sao vậy, Lâm Quân vừa mới đi, chị đã bị cha mẹ chồng đuổi ra khỏi nhà rồi sao?” Lê Minh Nguyệt không biết tình hình nên cười hi hi trêu trọc cô, Lê Nhật Linh loáng thoáng nghe thấy Hà Dĩ Phong đang hỏi là ai vậy? Trước đây trong lòng cô không tốt, bầu không khí lạnh lão trong những ngày đông càng xông vào khiến cho cơ thể cô càng lạnh cóng hơn. Cô Nghiêng đầu dùng ngón tay vẽ nghệch ngoạc lên làn sương mờ trên cửa sổ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.