Vợ Ơi, Đừng Đi Nữa! Anh Sai Rồi - Nhan Từ Khuynh (Dị Bản

Chương 997




Chương 997

Lê Nhật Linh này là một người phụ nữ đã có gia đình, nghe nói còn có con nữa, bây giờ vẫn còn ngồi đây với Huy Thành nhà bà ta, đơn giản là cô ta không biết xấu hổ. Hôm nay bà ta phải dạy cho cô ta một bài học mới được. Nhưng bà ta lại ham muốn sự hậu thuẫn của nhà họ Lâm mà cô ta có, có chút do dự.

“Mẹ, có chuyện gì vậy, mẹ đứng đây làm gì thế?” Hạ Lan Châu đứng phía sau quan sát tình hình thuận thế mà xuất hiện, thấy bộ dạng tức giận của mẹ Hạ, cô ta đã biết sắp có chuyện xảy ra, khóe miệng nhếch lên nhìn về phía Hạ Huy Thành.

“Này, anh trai cũng ở đây sao! Đó không phải là Lê Nhật Linh sao? Tại sao lại ở chung một chỗ với anh trai con vậy, nếu chuyện này mà bị nhà họ Lý biết được thì…”

Lời nói của Hạ Lan Châu chẳng khác gì là đổ thêm dầu vào lửa, mẹ Hạ không thể kiềm chế được nữa, hung hăng bước tới.

Trước đây bà ta luôn nhu nhược yếu đuối, không thích bức bách con cái, nhưng bây giờ Hạ Huy Thành lại càng ngày càng quá đáng, cho dù cha Hạ không còn nữa, bà cũng phải giữ danh tiết này cho nhà họ Hạ.

Hạ Huy Thành đang trò chuyện rất vui vẻ với Lê Nhật Linh, nhưng lúc này nụ cười của anh ta đột ngột dừng lại, ánh mắt anh ta nâng lên, nhìn về phía Hạ Lan Châu, và mẹ Hạ đang đi ở phía sau cô ta.

“Mẹ, sao mẹ lại ở đây?”

“Tại sao anh lại ngạc nhiên khi thấy mẹ ở đây? Nếu không ở đây, có lẽ mẹ đã không nhìn thấy được anh lại ở đây như keo sơn với cô ta như vậ Hạ Huy Thành không khỏi nhíu mày, anh ta chẳng qua chỉ là mời Lê Nhật Linh ăn cơm thôi, mẹ Hạ từ trước đến nay đều dịu dàng, làm sao lại có thể nói ra câu này được cơ chứ: “Mẹ, sao mẹ lại nói chuyện khó nghe như vậy chứ?”

“Mẹ nói, mẹ đã nói cái gì chứ, anh là người đã có hôn ước.”

Tiếng cãi vã càng ngày càng hấp dẫn ánh nhìn của những vị khách xung quanh đó, hầu hết những người này đều đang xem trò hay, chỉ chỉ trỏ trỏ vào khung cảnh trước mặt họ.

Lê Nhật Linh vốn dĩ có ấn tượng bình thường đối với mẹ Hạ, nhưng hiện tại chỉ yên lặng nghe bọn họ đối thoại, cũng không muốn quan tâm.

“Lê Nhật Linh tại sao cô không nói gì đi chứ? Cũng phải thôi, nếu tôi là cô, đã là một người phụ nữ có gia đình, mà lại bị bắt tại trận ở bên ngoài dụ dỗ người đàn ông khác, cũng sẽ cảm thấy xấu hổ mà không nói được câu nào thôi.”

Mẹ Hạ chỉ vào mũi Lê Nhật Linh nói, khí thế có vài phần hung hăng ép bức, khiến những người bên cạnh không khỏi chế nhạo, xì mũi coi thường.

Lê Nhật Linh quay đầu lại nhìn vừa lúc đối diện với ánh mắt dữ tợn của mẹ Hạ.

Lê Nhật Linh tâm tình bình tĩnh, ánh mắt lạnh lẽo, khi vừa nhìn thấy Hạ Lan Châu, cô cũng hiểu đại khái sự việc này là như thế nào rồi: “Con nghĩ là có hiểu làm ở đây, con…

Chưa kịp nói hết câu, một cái tát vang dội đã giáng xuống mặt cô.

“Mẹ, mẹ đang làm gì vậy?”

Hạ Huy Thành chưa kịp ngăn lại, ly rượu đỏ còn thừa lại trên bàn đã hoàn toàn nằm trên mặt Lê Nhật Linh. Tóc cô bết dính lại, rượu chảy xuống mặt xuống cằm rồi nhỏ xuống quần áo của Lê Nhật Linh, mùi rượu đỏ tràn ngập trong không khí khiến sự nhếch nhác thảm hại của cô càng hiện lên rõ rệt hơn.

“Anh đừng có nói gì hết! Nếu hôm anh giúp cô ta, thì mẹ xem như không có người con trai như anh nữa.”

Mẹ Hạ chỉ vào Hạ Huy Thành mắng, sau đó nhìn Lê Nhật Linh. Mà Hạ Lan Châu đang đứng bên cạnh khóe miệng nở nụ cười khiêu khích.

Hạ Huy Thành cảm thấy sống lưng ớn lạnh, hai tay nắm chặt thành nắm đấm phát ra âm thanh kẽo kẹt, trong mắt tràn đầy lửa giận và nhẫn nhịn. Nhà họ Hạ đối xử tốt với anh ta có ơn dưỡng dục, còn Lê Nhật Linh lại là người phụ nữ mà anh từng yêu sâu sắc, sự vướng mắc của hai thứ tình cảm trong lòng không ngừng hành hạ bản thân.

“Cô biết đấy, Huy Thành nhà chúng tôi đã đính hôn rồi! Cô lại là một phụ nữ đã có gia đình và thậm chí còn có con. Bây giờ lại xuất hiện ở đây là có ý gì? Trước đây việc cô lợi dụng Huy Thành nhà chúng tôi, tôi có thể bỏ qua, nhưng bây giờ thì không thể được, tôi không hy vọng cô xuất hiện lần nữa và phá hủy hôn nhân của nó. Tôi nghĩ nhà họ Lâm cũng là một gia tộc có máu mặt, cũng không muốn cô bôi nhọ nhà họ Lâm, bài học vừa rồi là vì nhà họ Hạ cũng là vì nhà họ Lâm. “

“Haha..” Lê Nhật Linh cười nhạo, hờ hững liếc nhìn mẹ Hạ.

“Cô cười cái gì chứ?”

Mẹ Hạ càng tức giận trước sự thờ ơ hờ hững của Lê Nhật Linh, ngón tay chỉ về phía Lê Nhật Linh có chút run lên.

Chỉ là cho dù Lê Nhật Linh có được nuôi dạy tốt đến đâu, không hiểu ra sao bị người ta tát cho một bạc tai cũng cảm thấy cực kỳ tức giận..

“Tôi cười bác không phải là đã nghĩ quá nhiều hay sao.

Đừng nói tôi và Hạ Huy Thành không có gì với nhau, cho dù có chuyện gì thì cũng là chuyện của nhà họ Lâm không đến lượt một người ngoài như bác phải xen vào”

Ánh mắt Lê Nhật Linh ung dung mà lạnh lẽo, những lời nói sắc bén của cô đã làm tổn thương nghiêm trọng đến lòng tự trọng của mẹ Hạ.

“Cô, thật là quá đáng!”

Mẹ Hạ lại giơ tay muốn cho Lê Nhật Linh thêm một cái tát, kết quả là cái tát rơi trên không trung, bị Lê Nhật Linh chặn lại, mạnh mẽ đẩy ra.

Mẹ Hạ lùi lại, được Hạ Lan Châu đỡ lấy, kinh hãi nhìn Lê Nhật Linh.

“Có một số việc, có lần một lần hai nhưng tuyệt đối sẽ không có lần thứ ba” Ánh mắt Lê Nhật Linh nhướng lên từ trên cao nhìn xuống cô ta, nếu mẹ Hạ đã có ấn tượng không tốt với cô như vậy, vậy thì sao cô phải nhẫn nhịn khắp nơi cơ chứ.

“Gô sao lại dám ra tay với người lớn tuổi?” Hạ Lan Châu thấy mẹ Hạ chịu thiệt thòi, muốn đòi lại công bằng.

“Hừ, cô nói đi? Chuyện xảy ra hôm nay không phải ngẫu nhiên đúng không!” Lê Nhật Linh nhếch miệng, trào phúng liếc.

nhìn Hạ Lan Châu, tuy rằng cả người cô bây giờ nhếch nhác nhưng khí thế một chút cũng không thua kém người khác.

“Tôi không hiểu cô đang nói cái gì, liên quan gì đến tôi chứ?” Hạ Lan Châu mím môi cũng không tiếp tục tranh cãi.

“Nhật Linh” Hạ Huy Thành áy náy nhìn về phía Hạ Lan Châu, đứng dậy rút khăn giấy lau mặt cho Lê Nhật Linh.

“Không cần!” Lê Nhật Linh quay mặt sang một bên, đứng lên, lạnh lùng nhìn về phía mẹ Hạ.

“Hôm nay tôi nhận cái tát này và nửa ly rượu vang đỏ. Xem như đây là đền đáp cho sự giúp đỡ của con trai bác đã dành cho tôi trong suốt nhiều năm qua. Chẳng qua bà nghe cho rõ đây, phần tình cảm này, không có nghĩa là giữa chúng tôi có gì đó với nhau, tôi từ trước đến giờ chưa bao giờ có suy nghĩ không an phận với Hạ Huy Thành, trước đây không có, bây giờ cũng không có, sau này cũng sẽ không bao giờ có. “

Những lời này của Lê Nhật Linh không chỉ là muốn nói cho mẹ Hạ nghe mà còn là muốn nói cho Hạ Huy Thành nghe, cô không muốn anh có bất kỳ ảo tưởng nào về bản thân, và cô cũng thực sự hy vọng rằng anh có thể quên đi bản thân, sống thật tốt.

Trước kia những lời nói tàn nhãn như thế này cô không thể nói ra miệng được, bây giờ nói ra cũng vừa đúng lúc.

Về phần Hạ Huy Thành, anh rất muốn buông tha cho Lê Nhật Linh, nhưng lúc này khi thật sự nghe thấy cô nói ra những lời dứt khoát như vậy, trong lòng anh vẫn có chút đau đớn.

“Mẹ, hai người đang làm cái gì vậy?” Ánh mắt của mọi người đều đổ dồn về phía Lê Mỹ Vân lúc này lại đột nhiên xuất hiện.

“Nhật Linh, sao lại thành ra thế này”

Lê Mỹ Vân từ sớm đã biết chuyện này, cô ta và Hạ Lan Châu đã lên kế hoạch cho tất cả những việc này, nhưng cô ta vẫn giả vờ đau khổ đi lên xem xem rốt cuộc đã có chuyện gì Xảy ra.

“Mỹ Vân!”

Mẹ Hạ nhìn thấy Lê Mỹ Vân vẫn lo lắng cô ta sẽ hiểu lầm, nhưng xem bộ dạng của Lê Mỹ Vân có vẻ hơi khác so với những gì bà ta nghĩ.

Ánh mắt Hạ Lan Châu càng sâu thẳm.

“Mẹ, mẹ làm chuyện này sao? Mẹ có phải đã hiểu lầm chị Nhật Linh rồi hay không? Lúc sáng là con bảo anh Huy Thành hẹn chị Nhật Linh ra ngoài ăn cơm. Bởi vì trước kia quan hệ của anh Huy Thành và chị Nhật Linh rất tốt, con muốn mọi người cùng nhau ăn một bữa cơm. Con có việc bận đột xuất nên mới đến muộn.

Hạ Huy Thành liếc nhìn Lê Mỹ Vân, hiển nhiên anh ta không ngờ rằng Lê Mỹ Vân lại nói như vậy.

“Cái gì? Là con hẹn sao.”

Nghe Lê Mỹ Vân nói xong, mẹ Hạ cảm thấy được có chút áy náy, xấu hổ nhìn Lê Nhật Linh.

Dự tính ban đầu của bà ta không xấu, bà ta chỉ vì muốn bảo vệ thanh danh của nhà họ Hạ mà thôi. Cha Hạ đã qua đời, nhà họ Hạ chỉ còn có thể dựa vào Hạ Huy Thành mà thôi, nhưng nếu Hạ Huy Thành lại bị người phụ nữ này dụ dỗ, thì nhà họ Hạ sẽ gặp nguy hiểm. Bà ta tuyệt đối không muốn nhìn thấy điều đó xảy ra!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.