Vợ Ơi, Đừng Đi Nữa! Anh Sai Rồi - Nhan Từ Khuynh (Dị Bản

Chương 987




Chương 987

Theo bối phận hiện tại, bản thân mình chắc là trưởng bối của Hạ Ly! Nhưng cũng vì cái thân phận khó nói ra miệng này mới khiến cậu luôn sống không được tốt.

“Không gọi anh, thì gọi là gì?”

Hạ Ly mím môi.

Lâm Niệm Sơ hơi rũ mắt.

“Anh là Lâm Niệm Sơ.”

“Được, Lâm Niệm Sơ, Niệm Sơ! Hay quá đi.”

Lời nói của Hạ Ly chỉ là lời nói ngây thơ của trẻ con, nhưng khiến mắt Lâm Niệm Sơ sáng lên, cái tên Lâm Niệm Sơ này trước giờ đều khiến người ta căm hận, xưa giờ chưa có ai nói tên cậu dễ nghe, cậu quay đầu nhìn cô bé đang đứng trước mặt, cô bé nhảy nhót vui mừng cứ như vừa nhặt được bảo bối.

Nhưng khi nhìn thấy Lâm Niệm Sơ xoay đầu qua, cô bé liên dừng động tác lại, ánh mắt tập trung vào cây kẹo trong tay cậu.

“Em cũng thích ăn kẹo?”

Lâm Niệm Sơ theo ánh mắt của cô bé mà nhìn về phía cây kẹo trong tay mình.

“Ừm”

Hạ Ly gật mạnh đầu, nhưng dường như lại nghĩ tới gì đó mà dùng sức lắc đầu.

“Mẹ nói trẻ con ăn kẹo sẽ không tốt cho răng, em là đứa bé ngoan, em không ăn kẹo.”

Nhưng trẻ con thì đâu có che giấu được ước muốn của bản thân, tuy trên miệng nói như vậy, nhưng mắt thì cứ luôn nhìn vào cây kẹo.

“Cho này.”

Lâm Niệm Sơ móc từ trong túi ra một cây kẹo, lột vỏ rồi đưa cho cô bé.

Nhưng Hạ Ly lại nghiêm túc xua tay.

“Không thể như vậy được, mẹ mà biết thì sẽ không vui đâu”

Hàng mày nho nhỏ của cô bé hơi cau lại, dáng vẻ nghiêm túc đáng yêu.

“Có mẹ thật tốt”

Lâm Niệm Sơ nhỏ giọng lẩm bẩm.

“Anh nói gì?”

“Anh nói thỉnh thoảng ăn một cái cũng không sao đâu, còn có, ai cho em gọi anh là anh trai, gọi Niệm Sơ”

Nói xong liền đem kẹo trong tay đưa qua.

Hạ Ly hơi do dự, có chút nghi ngờ.

“Thật sao? Răng sẽ không bị sâu hả?”

“Sẽ không!”

“Vậy em ăn đây, anh Niệm Sơ không được nói cho bà nội đó”

“Sẽ không nói.”

Đừng nói là nói cho Hoàng Ánh, bây giờ bà ta ngay cả gặp còn không muốn gặp cậu, thì sao mà bằng lòng nói chuyện với cậu chứ.

“Anh Niệm Sơ thật tốt, đây là bí mật nhỏ giữa em với anh Niệm Sơ đó nha”

Trong lúc nói chuyện, Hạ Ly vẫn gọi cậu là anh trai, dù sao mẹ đã nói với cô bé, phải làm một đứa bé ngoan biết lễ phép.

“Được.”

Lúc này Hạ Ly mới yên tâm nhận kẹo, bỏ vào miệng, thỏa mãn liếm liếm.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.