Chương 985
Lâm Niệm Sơ chạy về căn phòng phía sau vườn, đây là căn phòng mà Hoàng Ánh sắp xếp cho cậu từ khi thân phận của cậu bị công khai.
Căn phòng này và căn phòng trong nhà chính cũng không có gì khác nhau, chỉ là tương đối hẻo lánh. Để Hoàng Ánh không nhìn thấy cho đỡ phiền lòng thôi, mà lúc đó cậu chỉ mới mấy tuổi.
Đối với thân thế của mình cũng là mơ hồ không hiểu, chỉ biết bản thân từ con trai Lâm Quân trở thành em trai Lâm Quân, Lâm Thùy Ngọc cũng đột nhiên mất tích, mà Hoàng Ánh cũng không cho mình gọi bà ta là bà nội nữa, mỗi lần thấy cậu đều dùng ánh mắt phẫn nộ nhìn cậu, dáng vẻ chán ghét, càng đừng nói chơi cùng cậu.
Một mình cậu bị xếp ra phía sau vườn, ăn uống đều cung cấp như thường, nhưng cậu lại cứ như bị người khác lãng quên, càng giày vò hơn là, cậu cứ luôn gặp ác mộng, mơ thấy lúc nhỏ ở phòng sinh của bệnh viện, cậu đã bóp mũi một cậu bé.
Mà cơn ác mộng đó theo độ tuổi tăng dần thì sự nhận biết đối với sự vật xung quanh ngày càng nhiều hơn, cũng thường xuyên mơ thấy hơn, cậu cũng thường bị tỉnh lại trong những ngày ngày mưa to sấm chớp, vùi mình trong chăn run rẩy.
Loại hoàn cảnh sinh sống này khiến cậu ngày càng ít giao lưu với người khác, vì vậy khiến cậu có hơi tự kỷ.
Cho đến đoạn thời gian trước, Hoàng Ánh đón ba đứa cháu của bà ta về, bà ta càng ác liệt yêu câu cậu không được xuất hiện trước tầm mắt mọi người.
Có một ngày, cậu muốn như ngày thường ngồi trong cái chòi sau vườn ngơ ngẩn, lại cảm thấy có một người ở đẳng sau hơi chạm vào mình, khiến cậu hơi run rẩy.
Trước kia vào thời gian này thì sau vườn sẽ không có người xuất hiện, cậu quay đầu nhìn lại không thấy ai, tưởng rằng chỉ là ảo giác của mình, nên không thèm để ý nữa.
Nhưng không tới ba giây thì đằng sau lại bị chọc cái nữa, động tác rất nhẹ nhưng vẫn cảm nhận được.
Cậu lại quay đầu, không nhìn thấy ai nhưng lại thấy được một cái bóng đen nhỏ, sau đó liền truyền đến tiếng cười khúc khích của con nít.
“Em là ai?”
Niệm Sơ mở miệng, hướng về phía bóng dáng sau cây cột, trong giọng nói không chút độ ấm, nhưng lại có sự tò mò của trẻ con.
“Em là ai?”
Một cô bé múp míp thò đầu ra, đầu tóc búi thành một cục đáng yêu, mấy lọn tóc bung ra bị dính mồ hôi nằm bẹp trên trán, khuôn mặt đỏ hồng cực kỳ đáng yêu, cô bé nghịch ngợm cười, mở to đôi mắt cực kỳ tò mò nhìn về phía Niệm Sơ.
“Em tên Hạ Ly! Anh thì sao?”
“Hạ Ly!”
Lâm Niệm Sơ nhẩm lại cái tên này, đột nhiên nhận ra điều gì đó, cậu trừng lớn mắt nhìn cô bé.
Nghe những người hầu từng nhắc tới, con của Lâm Quân tên Hòa Phong Hạ Ly, vậy bé gái trước mắt, chẳng phải là cô bé mấy năm trước suýt nữa bị cậu hủy hoại sao.
Vả lại lần trước hai người bọn họ gặp nhau, cô bé còn cười với mình…
Cô bé chính là Lâm Hạ Ly?
Nhớ đến cô bé năm xưa nằm trong thùng giữ nhiệt thở bong bóng, sẽ hôn lòng bàn tay cậu, mà giờ đã lớn thế này rồi.
Mà nếu như năm đó mình tàn nhẫn hơn một chút, thì bây giờ chắc cô bé đã sớm chết rồi nhỉ! Sự u ám của trước đây khiến cậu hoảng sợ, nhớ đến những cơn ác mộng trong vô số đêm tối, cậu liền đối với cô bé trước mắt này không có bất cứ hứng thú gì, xoay người tiếp tục ngơ ngẩn không thèm để ý tới Hạ Ly.
“Anh trai, anh sao thế? Tại sao lại không nói chuyện?”
Hạ Ly đâu bao giờ bị người ta lạnh nhạt, bà nội nói với cô bé đừng ra sau vườn chơi, nói sau vườn có sói xám, tuy cô bé sợ hãi nhưng lại tò mò sói xám có bộ dáng thế nào nên bèn âm thầm qua đây, quan sát cả nửa ngày, cũng chưa thấy được sói xám, chỉ thấy trong chòi có một anh trai đang ngồi.