Chương 981
“Em về rồi đó sao?”
“Phải phải phải, em hỏi chị bọn trẻ đâu rồi?”
“Bọn chúng không sao, được bà nội đón về rồi”
“Bà nội? Chị điên rồi hả? Sao có thể để bà ta đưa bọn trẻ đi như vậy được?”
Hai hàng lông mày của Hà Dĩ Phong xoắn lại với nhau, giọng điệu cũng bất giác trở nên nặng nề.
Mà Lâm Quân và Lê Nhật Linh lại liếc nhìn nhau, đột nhiên hiểu ra vì sao bọn họ rời khỏi thành phố Hà Nội lâu như vậy, ông Lâm và Hoàng Ánh lại chưa từng gọi điện thoại hỏi thăm bọn họ.
Mà Hà Dĩ Phong nghe thấy giọng điệu của Hà Dĩ Phong như vậy, tất nhiên cũng thấy không vui: “Người ta là bà nội ruột của bọn trẻ chạy đến đón tụi nó, chị chỉ là một người ngoài lấy lý do gì để từ chối người ta chứ? Hà Dĩ Phong em quá đáng rồi đấy nhé! Chị có lòng tốt giúp em chăm sóc tụi nhỏ lâu như vậy, em không mời chị ăn cơm thì thôi đi, lại còn dám nói chị như vậy?”
Tức giận ngồi bệt trên giường, chiếc mặt nạ vừa mới đắp trước lúc ngủ trưa cũng bị rơi ra, Hà Dĩ Phong hung hăng giật xuống một phát ném thẳng vào thùng rác.
Khóe miệng Hà Dĩ Phong giật giật, hình như vừa rồi giọng điệu của mình có hơi nặng nề, chưa nói Hà Dĩ Phong không hề biết chuyện ba năm về trước của Hoàng Ánh và Lâm Niệm Sơ, cho dù có biết, nhưng mà chị ấy đối với nhà họ Lâm chẳng qua chỉ là một người ngoài mà thôi, Hoàng Ánh đến đón bọn trẻ, chị ấy quả thật không có lý do gì để từ chối.
“Được rồi chị, là lỗi của em, hôm khác em mời chị đi ăn cơm, hôm nay em còn có việc”
“Như vậy còn tạm được.” Hà Dĩ Phong tức đến trợn trắng cả mắt, giây tiếp theo lập tức ngắt điện thoại của Hà Dĩ Phong.
Sắc mặt Hà Dĩ Phong hơi khó xử, đặt điếc thoại xuống quay về phía Lâm Quân giang hai tay ra, bộ dạng có vẻ cực kỳ bất lực.
Nhưng mà sắc mặt của Lâm Quân và Lê Nhật Linh lại khá nặng nề, ba đứa trẻ còn đang ở chỗ của Hoàng Ánh, vậy Lâm Niệm Sơ…
Trong nhà cũ của nhà họ Lâm, ba đứa trẻ ngồi xung quanh Hoàng Ánh tạo thành một vòng tròn, rất ra dáng mà nghe bà kể chuyện, bé Ly nghiêng nghiêng đầu nghe, mà nhóc Cảnh lại luôn trầm tư đặt ra vài vấn đề.
Cũng là một cảnh tượng hòa hợp.
“Bà chủ, cậu chủ và mợ chủ về rồi” Quản gia từ ngoài cổng chạy vào thông báo.
Hoàng Ánh nghe thấy tin này liền lập tức nở nụ cười vội vàng đứng dậy, nhưng phút chốc lại dường như nghĩ tới gì đó, ý cười dần dần biến mất.
Mà mấy đứa trẻ thì đương nhiên đều tràn đầy vui mừng, gấp gáp chạy ra cổng, ngóng trông ba mẹ của mình, trong lòng cực kỳ vui vẻ.
Lâm Quân dắt tay Lê Nhật Linh bước vào cửa, ba đứa trẻ phút chốc liền nhảy bổ vào, quơ tay múa chân nói: “Mẹ ơi! Mẹ ơi!”
Lê Nhật Linh ôm lấy Hạ Ly, hốc mắt lập tức liền đỏ lên: “Bé Ly cao lên rồi”
Hạ Ly hôn lên má Lê Nhật Linh một cái: “Lúc mẹ không ở đây, Ly có ngoan ngoãn nghe lời, ngoan ngoãn ăn cơm đói”
“Mẹ biết bé Ly ngoan nhất mà”
“Tụi con cũng rất ngoan.” Hòa Phong và Lâm Cảnh thấy Lê Nhật Linh khen Hạ Ly, cũng nhịn không được kích động nói “Biết rồi biết rồi, các con đều là đứa bé ngoan”
Lê Nhật Linh vừa nói xong thì liền thấy ba đứa trẻ bĩu môi, hốc mắt đều đỏ lên, Hạ Ly càng nhịn không được mà khóc lớn lên.
“Sao thế?” Lê Nhật Linh cực kỳ đau lòng, tay chân luống cuống lau nước mắt cho Hạ Ly, vội vã hỏi hang.
Nhưng cô lại vô thức liếc Hoàng Ánh một cái, Hạ Ly không thích khóc, có thể khiến con bé khóc, có phải là ở đây đã phải chịu uất ức gì không…
Nhưng Hạ Ly lại nhìn cô, chùi nước mắt cười lên: “Ly chỉ là nhớ mẹ thôi.”