Chương 962
“Đàng hoàng lại một chút cho tôi!” Hai người cảnh sát ấy cũng vội vàng chạy đến, muốn tách Andy và Jackson.
Không ai ngờ sức lực của Andy lại lớn như vậy, bàn tay hắn ta nắm chặt vào cổ áo Jackson, các khớp ngón tay nhô ra nhưng lại không muốn buông lão ta ra giống như một con báo đang phát điên.
Lâm Quân lạnh lùng đứng ở một bên nhìn tất cả những điều này, trong lòng không khỏi cảm thán. “Báo ứng xác đáng”, người xưa nói câu này thật sự không hề Sai.
Mặc dù Andy rất thảm thương, nhưng trong cái đáng thương ấy lại có cả sự đáng hận. Chúng ta không thể phủ nhận sự thật hắn ta làm ra rất nhiều chuyện xấu xa giúp dackson, cho dù là lý do đó thì hắn ta cũng vẫn không đáng để tha thứ.
Mà Jackson, lão ta chính là một tên tiểu nhân hèn hạ đáng ghê tởm, thậm chí không xứng để người ta thương hại!
Hai người cảnh sát bối rối không biết làm cách nào, họ chỉ có thể ấn vào chiếc chuông trong phòng thẩm vấn.
Bên ngoài có một người bác sĩ mặc áo blouse trắng chạy vào trong đây với tốc độ rất nhanh, trong tay ông ta cầm một ống kim tiêm rồi nhanh chóng tiêm thuốc an thần cho Andy. Andy dần dần bình tĩnh trở lại, lúc này hai người bác sĩ mới kéo Andy ra.
Jackson nằm trên mặt đất hít thở một các khó khăn, không còn nụ cười lúc trước nữa. Trên mặt ông ta vô cùng rối loạn, dường như không còn hình dáng của máu thịt nữa. Không thể nhìn rõ vẻ mặt của ông ta, nhưng trên gương mặt ấy vô cùng hoảng sợ.
“Buổi thẩm vấn ngày hôm nay dừng lại ở đây, đưa bọn họ đi xử lý trước đi! Anh Lâm Quân, có thể phiền anh đến cung cấp một số chuyện, giúp đỡ chúng tôi một chút được không?”
“Tôi tình nguyện cống hiến sức lực.” Lâm Quân cười rồi gật đầu với người cảnh sát nói chuyện với mình, dáng vẻ rất nho nhã.
“Cảm ơn anh rất nhiều, thưa anh Lâm Quân…” Người cảnh sát đó đưa tay ra làm dấu hiệu mời với Lâm Quân, hai người nói chuyện với nhau rất nhanh.
“Ngày hôm nay đến đây thôi, vợ của tôi còn đang ở bên ngoài đợi tôi” Ngưởi cảnh sát đó hiểu một chút những xích mích khúc mắc của .Jackson và Andy, đóng quyển sổ lại. Lâm Quân đứng lên khẽ nở nụ cười.
Lê Nhật Linh ngồi ở bên ngoài với dáng vẻ vô cùng chán chường, trong tay còn cầm cốc giấy mà người cảnh sát vừa nấy đưa cho mình. Mặc dù cô biết Lâm Quân sẽ không xảy ra chuyện gì khi ở trong đồn cảnh sát, nhưng cô vẫn không kìm được mà nhìn xung quanh trong đó. Đúng lúc ấy cô thấy Lâm Quân đi ra.
“Sao rồi?”
“Không sao, em cũng mệt mỏi cả ngày nay rồi, chúng ta về nhà thôi” Lâm Quân cầm lấy cốc giấy trong tay Lê Nhật Linh giúp cô, nở nụ cười.
“Cha vừa mới gọi điện thoại đến, ông ấy nói rằng…bảo hai chúng ta qua bên đó ăn cơm” Lê Nhật Linh mím môi rồi mở miệng nói.
“Bác Vân Hàng sao?”
“Anh đổi cách xưng hô đi, gọi là cha” Lê Nhật Linh mỉm cười, chỉnh sửa cho Lâm Quân.
Có lẽ Lê Vân Hàng đã giải quyết được những chuyện rắc rối trong công ty, ông ta muốn bảo Lê Nhật Linh và Lâm Quân về nhà để tụ họp cả gia đình.
“Được rồi, vậy bây giờ chúng ta qua đó.”
Tại nhà họ Lê, vừa mới vào đến cửa, Lâm Quân và Lê Nhật Linh đã nhìn thấy Hà Dĩ Phong và Lê Minh Nguyệt đã ngồi trên ghế sofa đợi bọn họ đến. Mà Hạ Linh đang đi lòng vòng để dọn đẹp trong nhà.
Vừa nhìn thấy Lâm Quân và Lê Nhật Linh đi vào trong, họ quay đầu lại, gương mặt nở nụ cười rạng rỡ: “Về rồi à.”