Vợ Ơi, Đừng Đi Nữa! Anh Sai Rồi - Nhan Từ Khuynh (Dị Bản

Chương 954




Chương 954

“Chủ tịch” Mọi người nhìn thấy Lê Vân Hàng thì lần lượt đứng dậy, cúi người chào.

“Cha”

Lê Vân Hàng vỗ vai Lê Nhật Linh, vừa nãy ở bên ngoài ông đã dùng thiết bị giám sát xem hết toàn bộ quá trình rồi, tôi rất hài lòng về năng lực của con gái tôi.

Sự căng thẳng ban đầu của cô đương nhiên cũng bị ông nhìn rõ hết, thế nhưng chuyện như thế này mà để Lê Nhật Linh một mình đối diện thì quả thật có hơi làm khó cô.

Cô có thể làm được đến mức này là quá ổn rồi.

Lê Nhật Linh gật đầu, khóe mắt hơi đỏ lên, nhưng bây giờ không phải là lúc đoàn viên, cần phải nạp năng lượng để bắt đầu trận chiến.

“Ngồi xuống hết đi!”

lần lượt ngồi xuống “Mọi người đều biết chuyện tôi bị bệnh lần này, thật ra cũng chẳng phải bệnh tật gì, mà là trong nhà tôi gặp phải cướp, mất chút đồ. Thế nhưng mấy thứ này không quan trọng, điều quan trọng là kẻ cướp đồ của tôi không hề biết rằng tôi đã có sự chuẩn bị trước” Lê Vân Hàng cười lạnh, nhìn Jackson, rõ ràng ông ta như đang ngồi trên đống lửa rồi.

Phông chiếu trong phòng họp sáng lên, chứng cứ lần trước đó mà .Jackson pahmj phải dần dần được chiếu lên.

Cả phòng họp đều im lặng, ánh mắt mọi người dân dần nhìn về phía Jackson.

“Phó chủ tịch Jackson có gì muốn nói không?”

“Đây là vu khống người khác!” Jackson làm việc xấu bị bại lộ, ông ta muốn xông lên báo thù Lê Vân Hàng, nhưng đương.

nhiên là bị Hà Dĩ Phong chặn lại rồi.

Lê Vân Hàng phất tay, mọi người mới “Lẽ nào phó chủ tịch Jackson còn muốn tăng thêm tội danh nữa sao, hành hung người khác?” Hà Dĩ Phong cười.

Hạ Linh cũng đi vào cùng với Lê Vân Hàng, thấy vẻ mặt Jackson đã không còn vẻ ghê tởm che lấp cả khuôn mặt kia nữa: “Bây giờ đã giấy trắng mực đen, ông còn gì ngụy biện nữa sao?” Tiếc thay cô còn gọi người đàn ông này là chú nhiều năm như vậy, bây giờ nghĩ tới Hạ Linh đã thấy buồn nôn rồi.

“Bây giờ cái gì mà chẳng làm giả được, các người đang cố ý báo thù tôi!”

“Ấy, con dấu của phó chủ tịch Jackson trên những tập tài liệu đó cũng là do chúng tôi làm giả sao?” Hà Dĩ Phong nói một câu khiến ông ta chết lặng.

“Tôi sẽ không thừa nhận đâu” Jackson hoảng loạn, cũng chẳng còn dáng vẻ bình tĩnh, bày mưu tính kế nhưu trước nữa, ông ta vất vả tính toán nhiều năm như vậy, lẽ nào thật sự bị phá hủy giữa chừng hay sao?

“Những lời này giữ lại mà nói với cảnh sát đi!” Hà Dĩ Phong vừa nói xong, một đoàn cảnh sát liền xông vào, người dẫn đầu nhìn Lê Vân Hàng, sau đó bắt giữ .Jackson.

“Ông Jackson, ông đã giao dịch trái phép, có hành vi tham ô, nhận hối lộ, bây giờ mời ông đi với chúng tôi một chuyến”

“Buông tôi ra, các người đang hãm hại người khác.”

dackson vẫn cố gắng vùng vẫy, thế nhưng sao ông ta có thể đấu với những người cảnh sát đã trải qua vô số lần huấn luyện được?”

“Hãm hại? Chứng cứ rõ ràng như vậy rồi mà ông còn mặt mũi để nói chúng tôi hãm hại ông nữa sao?”

“Các người đang ngụy tạo chứng cứ, tôi cần sự công bằng!” Jackson hùng hổ nói, nhưng trong lòng lại vô cùng tuyệt vọng. Tâm huyết bao nhiêu năm của ông ta sao có thể tan tành trong phút chốc, cứ thế vào tù ngồi được?

“Có vật chứng, nhân chứng đầy đủ, ông còn cần sự công bằng gì nữa?” Hạ Linh bất bình đứng dậy, chán ghét nhìn Jackson.

“Nhân chứng đâu?” Jackson mím môi, nhanh chóng tóm được lỗ hổng trong lời nói của Hạ Linh.

Hạ Linh bị câu hỏi của Jackson làm cho sững sờ, cô nhìn về phía Hà Dĩ Phong cầu cứu.

“Nhân chứng đương nhiên sẽ đợi ông ở cục cảnh sát rồi.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.