Chương 969
“Anh bảo em bụng mỡ!” Minh Nguyệt không chịu thua, nhìn chằm chằm anh với bộ dạng thề không chịu từ bỏ.
“Đúng thế, nhưng đấy không phải là chê.”
“Không chê thì là cái gì?”
Hà Dĩ Phong đưa chiếc bánh vừa cầm lên môi Minh Nguyệt: “Ý anh là, em có thể ăn nhiều một chút.”
“Hả? Béo quá không ai thèm thì phải làm sao?” Khi nhìn thấy cái bánh tức giận trong cô đã bay đi một nửa, nhưng lại không dám ăn nữa, đột nhiên do dự, mắt chăm chăm nhìn cái bánh.
Hà Dĩ Phong mỉm cười, tính tình của Minh Nguyệt vẫn như một đứa trẻ, cảm xúc đến rồi đi nhanh chóng, vô lo vô nghĩ khiến người ta cảm thấy thư thái và an toàn khi ở bên.
“Không sao, em chưa từng nghe câu này sao?”
“Câu gì?”
“Em ăn nhiều hơn thì những chỗ mà anh thích nơi em sẽ có nhiều hơn. Và dù em có như thế nào thì anh vẫn luôn thích em.” Hà Dĩ Phong nghiêm túc nói, làm cho trái tim của Lê Minh Nguyệt như chệch đi một nhịp.
Sau khi hồi hồn cô xua tay tỏ vẻ kiêu ngạo: “Ai cần anh thích!”
Bữa tiệc tối kết thúc bằng tiếng hát, Lê Vân Hàng vì vui vẻ nên uống hơi nhiều, ông năm tay Lâm Quân liên tục nói rằng rằng anh phải chăm sóc Lê Nhật Linh thật tốt, Nhật Linh che miệng ngồi sang một bên, bởi vì cảm động mà hai mắt ửng đỏ.
Cô chưa bao giờ trải qua chuyện như thế này kể từ khi cưới Lâm Quân và rời xa Lê Khải Thiên, ông ta chỉ luôn coi cô như một con tốt để có thể trèo lên cây đại thụ nhà họ Lâm mà thôi. Đến một lời yêu thương ông ấy còn không có huống hồ là nhắn nhủ dặn dò.
Lê Minh Nguyệt dựa vào lông ngực của Hà Dĩ Phong, trong lòng có chút xúc động, đột nhiên cô nhớ tới cha mẹ mình, hình như hai người họ đã lâu rồi không đến tìm cô.
Còn cô, trước khi ra nước ngoài, bận chăm sóc cho ba đứa nhỏ nhà Lê Nhật Linh, sau khi ra nước ngoài thì đã thay đổi toàn bộ phương thức liên lạc rồi.
“Làm sao vậy?” Thấy Lê Minh Nguyệt nhìn mình chằm chằm, Hà Dĩ Phong quan tâm, mở miệng hỏi, còn tưởng là Lê Minh Nguyệt muốn về nhà ngủ.
“Hà Dĩ Phong, anh nói thật cho em biết, ba mẹ em đâu rồi?”
“Làm sao anh biết được?”
“Nếu không phải vì anh, thì làm sao bọn họ lại an phận như thế được?” Mẹ cô từ trước đến nay luôn luôn trọng nam khinh nữ, không thể nào quay về tay trắng mà không bòn chút tiền của mình để giúp cho Lê Minh Dương.
Hà Dĩ Phong mím môi, Lê Minh Nguyệt đã lâu không nhắc tới, tưởng cô đã quên rồi, sao lại đột nhiên nhớ tới chuyện này mà hỏi thế?
“Bọn họ lại đến tìm em sao?”
“Không có”’ Lê Minh Nguyệt lắc đầu, ánh mắt đột nhiên tối sầm lại: “Em chỉ nghĩ rằng anh nhất định đã giấu em làm chuyện gì đó, hoặc là đưa tiền cho bọn họ. Em không muốn vì chuyện trong nhà mà nợ anh bất cứ thứ gì.”
Bối cảnh xuất thân của cô và Hà Dĩ Phong khác nhau một trời một vực. Cô đang nỗ lực kéo khoảng cách này gần lại. Từ khi đến nước Pháp đến nay, cô vẫn luôn cố gắng chăm chỉ học tiếng Anh.
Hơn nữa, nếu ai không biết đầu đuôi câu chuyện, họ nhất định sẽ nghĩ rằng cô chỉ quan tâm đến tiền của Hà Dĩ Phong. Nếu cô cứ vô tư mà nhận hết thứ này đến thứ kia của Hà Dĩ Phong, thì đừng nói gì đến những người khác, ngay cả bản thân cô cũng sẽ coi thường chính mình.
“Đừng suy nghĩ vớ vẩn” Hà Dĩ Phong cau mày, xoa đầu Lê Minh Nguyệt.
“Vậy chuyện đó cuối cùng là như thế nào?”
“Anh chỉ sắp xếp một vị trí không quan trọng cho anh trai em trong tập đoàn Hà Gia. Có một công việc cố định rồi thì mẹ em đương nhiên sẽ không làm phiền đến em nữa”
“Thật sao?” Lê Minh Nguyệt vẫn không tin lắm.
“Thật mà” Hà Dĩ Phong mỉm cười và ôm Lê Minh Nguyệt vào lòng.