Vợ Ơi, Đừng Đi Nữa! Anh Sai Rồi - Nhan Từ Khuynh (Dị Bản

Chương 1302




Chương 1302

“Thế nào?” Hà Dĩ Phong cười khinh bỉ, nhìn Lâm Quân nói: “Vấn đề này hơi khó! Lâm Quân, cậu thấy thế nào?”

Lâm Quân ngước mắt, nhìn James một cái, điều chỉnh tư thế lười biếng của bản thân, gác chân trái lên chân phải.

Sau đó lạnh mặt nói: “Tổng giám đốc James hỏi chúng ta muốn làm thế nào?”

Lâm Quân nhìn Hà Dĩ Phong, nhướng mày: “Vấn đề này hay lắm!”

“Ông năm lần bảy lượt hại Nhật Linh rơi vào nguy hiểm. hại chúng tôi mấy lần suýt nữa sinh tử li biệt, hại cô ấy giờ sống chết không rõ!

Bây giờ ông hỏi tôi muốn thế nào? Tôi nói cho ông biết, lúc đầu tôi muốn ông mất hết tất cả, sau đó chết đi!”

Lâm Quân lạnh lùng nói xong, lại tiếp: “Nhưng bây giờ tôi không muốn thế nữa, để ông chết dễ dàng, không bằng để ông sống một cách vô vọng! Mất đi tự do, sống trong tù cả đời”

Nói xong, Lâm Quân lạnh lùng cười, tiếng cười đau lòng mà thê lương.

“Cậu tưởng rằng số nợ đó có thể làm sụp đổ tập đoàn tôi sao, nực cười! Vả lại kể cả tôi chết rồi, cậu cũng không sống vui vẻ được đâu, Lê Nhật Linh cũng không thể trở về!”

James cười điên dại, tiếng cười vang khắp phòng, nếu không phải ban ngày, tiếng cười này sẽ có vẻ khá đáng sợ.

“Jamesl”

Lâm Quân đứng lên, giơ tay kéo cổ áo ông ta, nằm đấm giơ lên.

“Lâm Quân, đừng kích động!”

Hà Dĩ Phong vội kéo nắm đấm đang giơ lên của Lâm Quân, gân xanh Lâm Quân nổi hết lên, nhìn James chằm chằm, mà .James vẫn cười bình thản, trông không sợ hãi gì.

“Cậu đánh đi, có giỏi thì đánh đi!”

James khiêu khích Lâm Quân, Lâm Quân giằng co một hồi vẫn bị Hà Dĩ Phong kéo lại.

“Lâm Quân, bây giờ đánh ông ta, không đáng”

Hà Dĩ Phong khuyên nhủ, Lâm Quân dần dần thu lại nắm đấm, thả James ra.

Thấy Lâm Quân không có ý đánh nữa, Hà Dĩ Phong thả anh ta, Lâm Quân đi ra khỏi phòng làm việc.

“HừP James hừ một tiếng, dường như đang kiêu ngạo vì thắng lợi của bản thân.

“Tổng giám đốc James, tính tình Lâm Quân khó ưa, chúng ta nói tiếp”

Hà Dĩ Phong nhìn .James, tuy ánh mắt chán ghét nhưng trên miệng vẫn giả bộ cười, như vẻ không hiểu.

“Còn gì đáng nói nữa, tôi sẽ không chủ động đưa tiền lên miệng cậu đâu, cậu đợi quyết định quả toà án đi”

“Ồ! Nhưng theo kì hạn trong hợp đồng, từ hôm nay trở đi, ông đã bắt đầu bị tính lãi rồi, tôi đã điều tra tình hình tài sản hiện tại của tập đoàn Hules rồi, hoàn toàn có thể trả nợ, nhưng nếu ông không trả từ giờ, tính theo lãi, mỗi hôm tôi có thể kiếm được mấy chục vạn, ông cứ kéo dài thế này, còn có Trần Hi Tuấn và Trần Tẩm, ông không thể để họ mới còn trẻ đã phải đi hít gió mà sống chứ!”

Hà Dĩ Phong cười lạnh lùng, mà lời này của anh đã có tác dụng với James.

Trần Hi Tuấn và Trần Tẩm là điểm yếu của ông ta, ông ta luôn thấy áy náy tội lỗi với họ.

“Tất cả chuyện xấu đều do mình tôi làm, không liên quan tới chúng!”

‹James mím môi, sự đắc ý trước mặt Lâm Quân ban nãy đã không thấy đâu.

“Thế này đi! Thế cũng được, đợi khi ông không trả nổi nợ nữa, lúc đó tôi có thể thí chút đồ cho họ, thế nào?”

Đương nhiên, Hà Dĩ Phong sẽ không ép Trần Tẩm và Trần Hi Mặc vào đường cùng, bây giờ nói thế chỉ là vì để James thoả hiệp mà thôi.

“Hà Dĩ Phong!” James nghiến răng, rõ ràng là đang bất lực.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.