Vợ Ơi, Đừng Đi Nữa! Anh Sai Rồi - Nhan Từ Khuynh (Dị Bản

Chương 125 8




Chương 1258

“Ai, đứng nhắc tới tiểu tiết nhỏ nhặt làm gì, quan trọng là tôi ôm được tiền về nha. Nếu tôi không làm như vậy thì làm sao có thể dẫn đám người giàu chảy mỡ mà không có chỗ tiêu kia đến chứ?”

Hà Dĩ Phong nhíu mày, cũng cười đáp trả.

“Hợp đồng kia đã kí chưa?”

“Chưa kí, chuyện này tôi cũng đang muốn nói với cậu đây. Hôm nay bác Lê dẫn theo cả Robert tới nữa nên tôi không xuất hiện, giờ chưa phải thời điểm để bại lộ thân phận của tôi vậy nên chỉ có thể hẹn ngày khác đàm phán thêm”

“Ông ấy mang theo Robert, hản là muốn cho ông ta nhìn thấy tiềm lực kinh tế thực tế của mình. Ném khói mù để cho Robert và .James nghĩ ông ấy có tiền mà sốt ruột, chắc bọn họ sẽ ra tay nhanh thôi.”

“Thì ra là vậy, quả nhiên, giừng càng già càng cay.”

Hà Dĩ Phong không khỏi chậc lưỡi thán phục.

“Vậy đi, cậu bí mật gặp mặt với ông ấy rồi ký hợp đồng đi, sau đó chỉ cần đợi đám người Robert thu mua cổ phần xong ra tay tranh đoạt LX thì có trò hay để xem rồi”

Lâm Quân chỉ cần tưởng tượng cảnh khốn khó mà .James sắp phải đối diện mà trong lòng vui sướng không thôi.

“Tôi hiểu rồi, còn chuyện này nữa cần nhờ anh”

“Chuyện gì?”

“Nếu anh có thời gian thì ghé qua xem cô nhóc Lê Nguyệt giúp tôi, không có ai chăm sóc cho nó sợ nó không ổn mất”

“Được, tôi biết rồi, vất vả rồi, người anh em” Lâm Quân ngoài miệng không có quá nhiều hứa hẹn hay cảm ơn gì nhưng trong lòng anh tự khắc ghi những gì Hà Dĩ Phong đã làm. Bất kể đối với vợ hay anh em, anh ấy cũng rất tận tâm.

“Anh có còn là Lâm Quân tôi biết không vậy?”

Hà Dĩ Phong cười rộ lên và nói.

“Khả năng không phải đâu, nhưng chuyện cậu nhờ tôi sang xem Lê Nguyệt không bằng cậu gọi một cú điện thoại qua đó đi”

“Ừm, tôi biết rồi, tôi cúp máy để gọi cho bên kia đây”

“Ừm”

Sau khi cúp điện thoại, căn phòng lại rơi vào tĩnh lặng, Lâm Quân lẳng lặng đứng trước cửa sổ: Hà Dĩ Phong còn có thể gọi cho Lê Nguyệt, con anh đây… ha… Nhật Linh, anh rất nhớ em, thật sự rất nhớ.

Lâm Quân thở dài, sau đó đi ra sau vườn, nhưng vừa ra anh lại ngây ngẩn cả người.

“Cô…”

Lâm Quân nhìn chăm chú người con gái trước mặt, nếu như không phải anh cố giữ cho mình một tia lý trí cuối cùng thì chắc chắn anh sẽ nhào lên ôm lấy cô, đây là gương mặt của người ngày đêm anh mong ngóng suốt bao lâu nay.

“Lâm Quân!”

Lâm Ảnh muốn tiến lại gần hơn nhưng thấy Lâm Quân cau chặt mày.

tựa như anh vô cùng phản cảm với cô ta nên đành đứng im tại chỗ.

“Em biết rằng anh không muốn nhìn thấy em, nhưng em muốn nói cho anh biết, nếu anh cần bất cứ thứ gì, em đều có thể giúp anh”

Những vết thương trên người Lâm Ảnh đã lành, khuôn mặt cô ta lúc này có mấy phần bóng ánh của Nhật Linh, nếu không phải do những nguyên nhân trước đây, Lâm Quân có lẽ đã cho rằng Nhật Linh đã thay đổi thân phận và trở về tìm mình.

“Tôi không cần bất cứ sự trợ giúp nào, đặc biệt là trợ giúp của cô, cô đi đi”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.