Chương 1116
Lê Minh Nguyệt nhìn dáng vẻ của Hà Dĩ Phong, cực kì tâm đắc gập ngón tay đếm đếm.
Hà Dĩ Phong hôn mạnh lên má Lê Minh Nguyệt: “Yêu em chết được, anh đói lắm rồi đây, mau ăn cơm thôi!”
“Ăn thì ăn đi, còn hôn em làm gì!” Lê Minh Nguyệt không vừa ý lầu bầu, ra vẻ ghét bỏ chùi má mình.
“Sắc đẹp ngắm được thay cơm đó có biết không, có phải dạo này anh chiều em quá cho nên em được đằng chân muốn lân đằng đầu với anh đúng không? Tối nay xem anh trừng phạt em thế nào.”
“Thôi đừng đừng, ăn cơm, ăn cơm đi” Khuôn mặt Lê Minh Nguyệt hơi đỏ lên, vội vàng kéo Hà Dĩ Phong ngồi, đưa đũa cho anh ta.
“Này, cho em đó, ăn nhiều chút.”
Hà Dĩ Phong đặt một cái chân giò vào chén của Lê Minh Nguyệt.
“Em không muốn ăn cái này!”
Lê Minh Nguyệt nhìn chân giò trong chén, đột nhiên lại có cảm giác buồn nôn. Khi nãy ở phòng bếp cũng đã có cảm giác kỳ lạ này.
“Em phải ăn nhiều thịt chút, anh nói em nghe, anh thích ăn chân giò như thế cũng là có lý do cả, chân giò là thực phẩm giàu protein, rất tốt cho da, đồ ăn ngon thì phải chia sẻ với nhau, em thử đi”
Hà Dĩ Phong mong chờ nhìn Lê Minh Nguyệt, bình thường cô ăn cũng rất được, nhưng không hiểu sao dạo này không còn cảm giác thèm ăn nữa, lúc đầu anh ta còn tưởng là vì chuyện cho máu, hoặc là cô ấy lo lắng cho Lê Nhật Linh, nhưng nếu Lê Minh Nguyệt còn tiếp tục như thế, sợ là sẽ gầy đi mất.
“Thôi được rồi, vậy để em ăn thử xem”
Lê Minh Nguyệt nhíu mày, miễn cưỡng gắp miếng chân giò đưa lên miệng.
Thế nhưng vừa đưa tới bên miệng, mùi dầu mỡ lại xộc vào mũi, cô buông đũa, chân giò từ đũa rơi xuống chén ăn, Lê Minh Nguyệt đặt đũa xuống bàn nhanh chóng chạy vào nhà vệ sinh nôn.
“Em sao vậy?”
Hà Dĩ Phong theo sau cô, căng thẳng giúp cô vỗ lưng.
Lê Minh Nguyệt úp mặt vào bồn cầu nôn thốc nôn tháo nhưng chẳng ra được thứ gì, khuôn mặt cô nhăn lại, có phần đau đớn.
“Em cũng không biết nữa, dạo này cứ muốn nôn”
Lê Minh Nguyệt đứng thẳng người dậy.
“Sao em không nói cho anh biết?”
Hà Dĩ Phong xoay người ra ngoài rót một ly nước rồi đưa cho Lê Minh Nguyệt.
“Tình hình dạo gần đây của Nhật Linh không tốt cho lắm, công ty cũng bề bộn nhiều việc, em thấy cũng không phải chuyện gì quá nghiêm trọng cho nên mới không nói với anh.”
Lê Minh Nguyệt nhận lấy ly nước, uống một ngụm.
“Đồ ngốc, em lúc nào cũng suy nghĩ cho người khác hết, còn mình thì sao? Đối với anh em quan trọng hơn tất cả”
Hà Dĩ Phong thở dài, rốt cuộc Lê Minh Nguyệt vừa uống nước xong lại bắt đầu muốn nôn, Hà Dĩ Phong chỉ biết đau lòng giúp cô vỗ lưng, có chút bối rối không biết phải làm sao.
“Đi, chúng ta đi bệnh viện!”
Hà Dĩ Phong vòng qua eo cô ôm lên chạy ra ngoài.
“Anh bỏ em xuống đi, em không sao thật mài”
Hà Dĩ Phong không nghe Lê Minh Nguyệt, nhất quyết nhét cô vào.
trong xe, giúp cô cài dây an toàn.
“Em có sao hay không, đi bệnh viện kiểm tra là biết chứ gì, tiện thể đi thăm Nhật Linh luôn!”
Anh ta khởi động xe chạy đi hướng bệnh viện.
Lê Minh Nguyệt không thể không thừa nhận rằng, lúc Hà Dĩ Phong quan tâm mình như thế thật sự rất đẹp trai, cô yên lặng dựa lưng vào ghế lái phụ, nghiêng đầu nhìn khuôn mặt đẹp tựa như tranh vẽ của Hà Dĩ Phong.