Vợ Ơi, Đừng Đi Nữa! Anh Sai Rồi - Nhan Từ Khuynh (Dị Bản

Chương 1038




Chương 1038

Khóe miệng Lâm Quân khẽ cong, lộ ra một vòng cung nguy hiểm, nhìn Trần Hi Tuấn trước mặt, khiến cho người ta cảm thấy có một sự áp.

chế vô hình.

“Ý anh là gì?”

Trần Hi Tuấn không ngốc, đương nhiên có thể nghe được Lâm Quân ý tứ sâu xa trong lời.

“Người đã cướp đồ của Nhật Linh năm đó có liên quan gì đến cậu không?” Lâm Quân mím môi, vẫn không thể không hỏi câu này, anh nói tin tưởng nhân phẩm của Trần Hi Tuấn, nhưng con người trong tình yêu thường tê dại. Đừng nói là Trần Hi Tuấn, cho dù đổi thành anh đi nữa, đối với Lê Nhật Linh, anh không thể bảo đảm anh sẽ không làm chuyện phạm pháp.

Nhưng Trần Hi Tuấn lại cau mày, cậu ta biết Lâm Quân sẽ cảm thấy cậu ta là người đục nước béo cò, nhưng là không ngờ Lâm Quân có thể nghĩ cậu ta là một người vô lương tâm như vậy.

“Hừ, Lâm Quân, anh quá coi thường Trần Hi Tuấn tôi rồi, tôi thích Nhật Linh, nhưng từ trước đến nay tôi yêu cô ấy một cách minh bạch rõ ràng. Cái kiểu hạ lưu bừa bãi này Trần Hi Tuấn tôi không bao giờ làm”

Trần Hi Tuấn nghiến răng nghiến lợi, cảm thấy xấu hổ và giận dữ vì câu hỏi Lâm Quân, đây là nghi ngờ cậu ta, càng là xúc phạm với tấm lòng chân thành của cậu ta.

“Ý cậu là chuyện xảy ra năm đó không liên quan gì đến cậu!”

Câu nói này của Lâm Quân cũng không phải là câu hỏi, ngược lại anh thở phào nhẹ nhõm, như là đang nói với chính mình.

“Năm đó không phải chỉ là một vụ cướp đơn giản thôi sao? Còn có điều bí ẩn gì sao?”

Lâm Quân không phải là người ưa bóng gió, Trần Hi Tuấn bình tĩnh trở lại, nhanh chóng phát hiện manh mối, nếu chỉ là bởi vì chuyện này, Lâm Quân có thể gọi chất vấn chính mình.

“Không phải, người khi đó đã cướp Nhật Linh gần đây lại xuất hiện, hơn nữa…

Lâm Quân liếc nhìn Trần Hi Tuấn nói tiếp: “Trên người của hắn ta còn có thẻ đen của gia đình James các người.”

“Cái gì?”

Trần Hi Tuấn kinh ngạc nhìn Lâm Quân, hiển nhiên có chút khó tin.

“Cậu cảm thấy tôi sẽ lừa cậu sao?” Lâm Quân lấy ra tấm ảnh đã chuẩn bị sẵn, đặt trước mặt Trần Hi Tuấn.

“Cậu có biết người đàn ông trong hình không?”

“Không biết!”

Trần Hi Tuấn lật xem hai bức ảnh, cậu ta không nhận ra người đàn ông trong ảnh, nhưng cậu ta dừng lại ở một trong số đó, giấy tờ tùy thân trên tay người đàn ông là của Lê Nhật Linh.

“Nhật Linh, giấy tờ tùy thân của Nhật Linh đang ở trong tay hắn ta?”

“Đúng! Còn là giấy tờ tuỳ thân của ba năm trước, cậu nói đi, tại sao.

tôi không nghi ngờ cậu?” Lâm Quân gật đầu giải thích cho hành động vừa rồi của mình, ở trước mặt Lê Nhật Linh anh đích thực không thích Trần Hi Tuấn, nhưng ở nước Mỹ, đây là chỗ của cậu ta, nếu Trần Hi Tuấn muốn điều tra mọi thứ, sẽ dễ dàng hơn chính anh.

“Vì vậy, tôi cần cậu suy nghĩ về quá trình xảy ra trước và sau vụ việc.

này. Điều này có thể liên quan đến một âm mưu lớn!”

Ánh mắt thâm thúy của Lâm Quân trở nên có chút nghiêm túc, nghĩ đến tất cả những gì Jackson làm, và âm thầm vượt ngục, anh cảm thấy kỳ quái.

“Năm đó…

Trần Hi Tuấn khuấy cà phê trong tách, ký ức ngược về ba năm trước.

“Tôi nhớ hôm đó ba tôi kêu tôi đến công ty. Tôi không đi. Cuối cùng, không cưỡng lại được sự ép buộc và dụ dỗ của ông ấy. Tôi đã đi. Nhưng anh biết đấy, lúc đó tôi thực sự không có ý định ở lại công ty nên đã bỏ dở giữa chừng. Sau đó tôi tình cờ gặp Nhật Linh. Tôi luôn nghĩ đó là duyên phận mà số mệnh đã sắp đặt cho chúng tôi! “


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.