Chương 1024
Mối thù giữa bọn họ và quá khứ không nên truyền đến đời Hòa Phong và Hạ Ly, dù sao trẻ con cũng hiền lành và vô tội, mà cô quả thực đã buông bỏ rồi.
tình cảm là chuyện giữa chúng ta, không Chẳng qua, Hạ Ly vẫn một mực gọi Lâm Niệm Sơlà anh? Hình như không thích hợp cho lắm.
Một lúc sau, Hạ Ly dẫn theo Lâm Niệm Sơ mới tới, Lâm Niệm Sơdè dặt bước vào, trên mặt có chút không được nhiên.
Cậu bé liếc nhìn mọi người trên bàn bằng ánh mắt rụt rè, cha Lâm nghiêng đầu không muốn nhìn biểu cảm của Lâm Niệm Sơ Lê Nhật Linh thì ngược lại, cô gọi bọn trẻ ngồi xuống, một bữa cơm được ăn trong bầu không khí kì lạ.
Hoàng Ánh rõ ràng không còn khẩu vị gì, bà chỉ tùy tiện ăn mấy miếng, phát tiền lì xì cho bọn nhóc rồi rời khỏi bàn ăn. Nhưng trong số tiền lì xì không có chuẩn bị một phần cho Lâm Niệm Sơ.
Hòa Phong và Hạ Ly không có suy nghĩ nhiều, chúng hoàn toàn không nhận ra sự xuất hiện của Lâm Niệm Sơcó gì khác biệt. Chẳng mấy chốc, bọn chúng đã ăn đến bụng nhỏ căng tròn vo.
“Anh Niệm Sơ, anh Hòa Phong ơi! Chúng ta đi ra ngoài chơi nhé, bà nội chuẩn bị rất nhiều pháo hoa đấy!”
Lâm Niệm Sodè dặt nhìn thoáng qua Lê Nhật Linh, khóe môi mấp máy nhưng không phát ra thanh âm nào.
Lê Nhật Linh rút khăn giấy ra lau sạch miệng cho Hạ Ly, vỗ vỗ quần áo con bé: “Đi chơi đi, nhớ chú ý an toàn.”
Mấy đứa trẻ vui vẻ chạy ra khỏi phòng giống như một đám chim nhỏ.
Lâm Quân vẫn không yên tâm và sai nhiều người giúp việc đi theo bọn trẻ.
Hà Dĩ Phong ho khan hai tiếng, thu hút sự chú ý của mọi người: “Bác Lâm ơi, rượu này của bác ngon quái”
“Ô?” Cha Lâm nhíu mày: “Vậy con hãy uống nhiều thêm một chút?”
“Đừng, đừng, đừng! Con còn phải về nhà!”Hà Dĩ Phong vội vã khoát tay từ chối.
Cha Lâm cười cũng không ép buộc nữa, lại rót thêm rượu vào cốc mình.
Lễ mừng năm mới năm nay hiếm khi người trong nhà tập trung đông đủ như vậy, trong lòng ông thật sự
rất vui.
Niệm Sơ trở nên năng động hơn khi rời khỏi tầm nhìn của người lớn, bởi vì trước đây đã tiếp xúc nhiều với Hạ Ly nên bây giờ càng thêm thân thiết hơn.
Hạ Ly cũng chủ động nắm tay Niệm Sơ, lắc qua lắc lại.
“Chẳng phải bảo em gọi anh là Niệm Sơ à? Tại sao lại gọi là anh Niệm Sơ?” Lâm Niệm Sơ nhíu mà, vừa rồi có Lê Nhật Linhở đó với bọn họ nên cậu không nói gì, nhưng không hiểu sao mỗi lần nghe Hạ Ly gọi cậu là anh Niệm Sơ, cậu cảm thấy rất chói tai, như thể vô thức gợi cho cậu nhớ khoảng thời gian cậu coi Lâm Quân là cha của cậu.
“Bởi vì mẹ em thường nói phải gọi người con trai lớn hơn mình là anh trai, gọi thẳng tên của người khác là không lễ phép!”
Hạ Ly vừa nghiêm túc giải thích vừa cầm pháo ống được thắp sáng vẫy vẫy.
“Mẹ em nói chưa đúng hoàn toàn đâu, có người còn gọi người con trai lớn hơn mình là chú.”
Nói đến chữ chú, cậu nhìn Hạ Ly nghiến răng nghiến lợi.
“Chú? Là giống như chú Hà Dĩ Phong hả?”
Khi pháo ống cháy hết, Hạ Ly nhìn Lâm Niệm Sơ, đôi mắt cô bé sáng ngời giống như pháo ống trong tay của Hòa Phong và Lâm Cảnh.
Lâm Niệm Sơ chợt nhận ra, hiện tại có nói mấy thứ này với cô bé, cô bé cũng không hiểu.