Chương 1002
Nhưng Lê Nhật Linh không ngờ lần này là là cha Lâm Tư gọi điện thoại đến, ban đầu cô nghĩ rằng… là lời chất vấn của Hoàng Ánh.
Lê Minh Nguyệt đau lòng ôm lấy cô, vỗ nhẹ lên lưng của cô.
“Hiểu lầm sao? Người nhà họ Giang này cũng thật quá đáng, dám ra tay với con như vậy” Trước kia cha mẹ ông bà Lâm Tư đã cảm thấy mình mắc nợ Lê Nhật Linh quá nhiều, bây giờ Lê Nhật Linh không dễ dàng gì mới có thể bắt đầu chấp nhận ngôi nhà này một lần nữa và nhà họ Lâm cũng dần dần trở về những tháng ngày yên ổn yên bình. Nhưng hai ông bà vẫn luôn cảm thấy áy náy trong lòng đối với Lê Nhật Linh, vì vậy bây giờ hai ông bà luôn muốn làm một chút gì đó để đền bù, bù đắp cho cô.
“Thật đấy ạ, tất cả chỉ là hiểu lầm thôi, con và mẹ Hạ Lan Châu chắc chắn không thể tìm người ta gây phiền phức được.
Con đã xử lý ổn thỏa chuyện này rồi, mọi thứ dừng lại ở đây đi ạ Lê Nhật Linh hơi lo lắng. Với tính cách của Hoàng Ánh, nếu như bà không nghỉ ngờ mình thì rất có thể bà sẽ đi làm chuyện này.
“Được rồi, nếu như con đã nói như vậy thì cha mẹ không nói nhiều nữa. Có phải con vì chuyện này mà không về nhà không? Tất cả chúng ta đều là người một nhà, trước kia nhà họ Lâm chúng ta có lỗi với con, nhưng mấy năm nay cha và mẹ con đã nhìn rõ rồi. Con là một đứa trẻ ngoan, cha mẹ cũng thật sự hy vọng con có thể tha thứ cho cha mẹ. Cho nên con à, nếu như chịu uất ức ủy khuất thì hãy nhớ về nhà nhé.” Từ trước đến nay cha Lâm Tư rất ít nói, đa số những chuyện lớn nhỏ trong nhà họ Lâm đều là do Hoàng Ánh làm chủ.
Mặc dù lần này thân phận của Hoàng Ánh không tiện nói ra.
Nhưng những lời nói thấm thía đầy tình cảm mà cha Lâm Tư nói với Lê Nhật Linh cũng thật sự rất hiếm thấy. Có thể nhìn thấy những lời nói này đều xuất phát từ trong thâm tâm, khiến trong lòng Lê Nhật Linh đau xót.
“Vâng ạ” Lê Nhật Linh gật đầu rồi cúp điện thoại, khịt mũi một cái.
“Chẳng trách chị không chịu nói, hóa ra là chịu uất ức lớn như vậy ở bên ngoài. Cái người Hạ Huy Thành này cũng thật là, rõ ràng anh ta thích chị như vậy nhưng lại nhìn chị bị đánh!” Lê Minh Nguyệt rút một cái khăn giấy đưa cho Lê Nhật Linh, trong lời nói rất bất bình, hân không thể xông đến người nhà họ Hạ để nói đạo lý.
“Cũng không thể trách anh ấy, dù sao anh ấy cũng có nỗi khó xử của anh ấy, chuyện lần này coi như là chị trả tình cảm bao nhiêu năm qua cho anh ấy. À đúng rồi, Hà Dĩ Phong đâu?” Lê Nhật Linh nhô đầu ra, không nhìn thấy bóng dáng của Hạ Dĩ Phong. Cô nhìn Lê Minh Nguyệt với vẻ nghi ngờ, điều này không giống như tính cách của Hà Dĩ Phong. Nếu như anh †a nhìn thấy tin tức này thì chắc chắn sẽ không ngồi yên như vậy.
“Anh ấy..” Lê Minh Nguyệt cắn răng, không dám nhìn Lê Nhật Linh rồi bịa chuyện: “Anh ấy đi đến công ty rồi” Lê Minh Nguyệt tự cho là mình thông minh mà nhìn Lê Nhật Linh, cô ấy tưởng mình có thể giấu diếm được Lê Nhật Linh. Nhưng dáng vẻ lo lắng bất an ấy của Lê Minh Nguyệt đã bán đứng cô ta, Lê Nhật Linh rất hiểu Lê Minh Nguyệt, cô ấy vốn không phải là người nói điêu.
“Lê Minh Nguyệt, em học cách nói dối từ bao giờ vậy? Nói sự thật đi!” Lê Nhật Linh nhìn chăm chằm vào Lê Minh Nguyệt với ánh mắt sắc bén, khiến cho Lê Minh Nguyệt hốt hoảng và cũng biết mình không thể giấu diếm được nữa.
Cô ấy mở miệng nói yếu ớt: “Anh ấy nói Lâm Quân không ở đây, vậy anh ấy sẽ lấy lại công bằng lẽ phải cho chị” Giọng nói của Lê Minh Nguyệt càng ngày càng nhỏ, cô ấy không dám nhìn vào đôi mắt của Lê Nhật Linh.
“Cái gì? Tại sao bây giờ em mới nói cho chị biết?” Lê Nhật Linh vội vàng vén chăn lên rồi xuống giường, rửa mặt cho tỉnh táo.
“Chị làm gì vậy?” “Đi ngăn cản anh ta lại” Lê Nhật Linh vừa nói vừa thay quần áo, cô cũng chẳng thèm để ý đến Lê Minh Nguyệt đang sốt ruột ở bên cạnh mình.
“Anh ấy đã ra ngoài từ lâu rồi, bây giờ chị đi đến đó thì e rằng cũng đã kết thúc rồi” Lê Minh Nguyệt nhíu mày, vẻ mặt rất khó xử.
Những lời nói của Lê Minh Nguyệt như sét đánh ngang vai, khiến cho đầu óc của Lê Nhật Linh lập tức trở nên mờ mịt.
Tại nhà họ Hạ, Hà Dĩ Phong dựa lên xe, có một người đàn ông đeo kính đen đang đứng bên cạnh anh ta. Người đàn ông ấy ôm một tập tài liệu dày đứng ở một bên, đợi Hà Dĩ Phong mở miệng nói bất cứ lúc nào.
“Chủ tịch Phong, để anh đợi lâu rồi” Hạ Huy Thành vội vàng đi từ nhà họ Hạ ra, trên gương mặt cũng vô cùng buồn rầu ảm đạm.