Vợ Ơi, Đừng Đi Nữa! Anh Sai Rồi - Nhan Từ Khuynh (Dị Bản

Chương 1001




Chương 1001

“Hừ, nếu như hai người nói cho Lâm Quân biết thì tôi sẽ tuyệt giao với hai người.” Trên gương mặt Lê Nhật Linh vẫn còn đọng đầy nước mắt, nhưng miệng lại thốt lên những lời nói rất trẻ con. Ngày hôm nay, Lê Nhật Linh thật sự khiến cho Lê Minh Nguyệt và Hà Dĩ Phong dở khóc dở cười.

“Được rồi, được rồi. Bọn em sẽ không nói với anh ấy đâu, không nói với anh ấy nữa” Lê Minh Nguyệt tiếp tục lau mặt giúp cô, mặc dù sự ghét bỏ tràn đầy trong đôi mắt nhưng trong lòng cô ấy lại vô cùng đau lòng.

“Nhật Linh! Nhật Linh! Dậy thôi!” Sáng sớm ngày hôm sau, Lê Nhật Linh bị đánh thức khỏi giấc mộng bởi giọng nói to tướng của Lê Minh Nguyệt. Đêm ngày hôm qua cô mới chìm vào giấc ngủ, lúc này bị tỉnh dậy, đừng nói là khó chịu, cô còn tiện tay ném một cái gối ra ngoài.

Cô túm lấy chăn che lên đầu, ngủ tiếp và giả vờ như không nghe thấy gì cả.

“Nhật Linh, Nhật Linh, chị mau dậy đi! Xảy ra chuyện lớn Lê Minh Nguyệt không nghe được lời đáp lại của Lê Nhật Linh, cô ấy xông thăng vào trong phòng, kéo cái chăn xuống rồi lắc lắc cơ thể của Lê Nhật Linh.

“Chuyện lớn gì thì cũng để chị tỉnh ngủ đã rồi nói” Lê Nhật Linh lăn lộn một vòng, không muốn Lê Minh Nguyệt đụng vào.

mình, đôi mắt từ từ nhắm lại giống như đang nói mớ vậy.

“Thật sự là chuyện lớn đó, chị lên tin tức rồi” Lần này Lê Nhật Linh vội vàng ngồi bật dậy giống như vừa mới tỉnh lại từ trong giấc mộng. Cô vứt cái gối mình đang ôm ra, ánh mắt lờ mờ nhìn Lê Minh Nguyệt đang rất sốt ruột. Sau đó ánh mắt cô lại nhìn lên tờ báo trong tay Lê Minh Nguyệt, thuận tay giật lấy nó.

“Các vụ ngoại tình của Lê Nhật Linh, phu nhân nhà họ Lâm quyền thế và nhận cái tát của mẹ đằng trai” “Ơ, tin tức linh tỉnh vớ vẩn gì vậy?” Lê Nhật Linh nhìn dòng tiêu đề sắc nhọn này, hơn nữa còn có một bức ảnh mình bị mẹ của Hạ Lan Châu đánh. Cô hít một hơi lạnh lẽo, tưởng mình đang nằm mơ nên vỗ nhẹ lên gương mặt mình. Không cảm nhận được cơn đau, vì vậy cô cầm lấy tờ báo che gương mặt mình rồi tiếp tục chìm vào giấc ngủ.

“Này, Nhật Linh, chị đừng ngủ nữa. Xảy ra chuyện lớn như vậy mà chị vẫn còn ngủ được sao?” Lê Minh Nguyệt rất hoang mang, chẳng lẽ Lê Nhật Linh bị kích động khi nhìn thấy tin tức này. Ngày hôm qua cô ấy có hỏi như thế nào nhưng Lê Nhật Linh cũng không chịu nói ra, không ngờ cô lại chịu uất ức lớn như vậy.

“Nhật Linh!” Lê Minh Nguyệt thất Lê Nhật Linh không phản ứng gì, vì vậy cô tăng thêm lực hơn.

Lê Nhật Linh lề mề rồi lại ngồi dậy, nếu như là mơ thì giọng nói của Lê Minh Nguyệt cũng chân thực quá.

Cô lại dùng sức véo một cái lên cánh tay mình.

“Áp Lê Nhật Linh đau đớn hét lên, quả nhiên không phải là mơ.

Cô lật tờ báo ra rồi xem lại nội dung trong đó, quả thật dở khóc dở cười.

Ngày hôm qua cô chỉ để ý đến việc là quen chào hỏi với mẹ của Hạ Lan Châu, nào ngờ nơi ấy cũng có phóng viên đến sao?

Nhưng góc độ của bức ảnh chụp này cũng thật khéo léo.

Chuông điện thoại rung lên reng reng một lúc lâu, Lê Minh Nguyệt cầm lấy điện thoại, là số điện thoại của nhà gọi đến.

“Alo” “Nhật Linh à!” Cha Lâm Tư muốn nói gì đó nhưng lại thôi, Hoàng Ánh ở bên cạnh nháy mắt với ông.

“Cha à, sao vậy ạ?” Lê Nhật Linh cắn môi, có lẽ mọi người trong nhà đã biết chuyện này rồi. Lê Minh Nguyệt thấy cha Lâm Tư gọi điẹn thoại đến thì cũng đoán được điều gì, cô ấy áp sát gần điện thoại hơn, trong lòng cũng nơm nớp lo sợ.

“Con đã xem tin tức sáng ngày hôm nay chưa? Ngày hôm qua con cũng không về nhà, có phải con đã chịu ủy khuất gì ở bên ngoài không?” “Cha à, sự thật không giống như mọi người nghĩ đâu” Lê Nhật Linh liếc nhìn Lê Minh Nguyệt, không biết nên mở miệng giải thích như thế nào.

Trong lòng Lê Minh Nguyệt thắt chặt lại, làm dáng vẻ như chiến đấu. Cô ấy tuyệt đối sẽ không để cho người nhà họ Lâm ức hiếp bắt nạt Lê Nhật Linh!

“Cha biết rồi, mọi người trong gia đình đều tin con. Ý của cha là, nếu như người nhà họ Giang khi dễ ức hiếp con thì người nhà họ Lâm chúng ta cũng sẽ không dễ chọc, mọi người chắc chắn sẽ không chịu để yên đâu” Giọng nói của cha Lâm Tư trở nên cứng rắn quyết liệt hơn, không hề có ý trách móc Lê Nhật Linh. Mọi người như vậy khiến trong lòng Lê Nhật Linh vô cùng cảm động.

“Cha à, cũng không có chuyện gì to tát đâu ạ, tất cả chỉ là hiểu lầm mà thôi” Đôi mắt Lê Nhật Linh đỏ hoe, là con người luôn phải chịu ủy khuất uất ức như vậy. Nếu như một mình mình gánh chịu thì cũng thấy sao cả, nhưng nếu như bị người khác biết, chỉ một câu nói an ủi “tôi tin bạn” sẽ chạm đến nơi yếu đuối trong tâm hồn. Bởi vì chúng ta có chỗ dựa cho nên mới yếu đuối, bởi vì không có chỗ dựa cho nên chúng ta mới gồng lên mạnh mẽ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.