Vợ Ơi! Chào Em  

Chương 45




Ngắm biển mây được một lúc, Ngụy Sở đột nhiên nói: “Chờ anh một lát, anh đi mua cái này.”

Tô Nhạc gật đầu, sau khi Ngụy Sở rời đi, cô đứng nhìn xung quanh cảnh quan của đài ngắm cảnh bằng đá này, thấy bên phải dựng những tảng đá rất lớn, cô không nhịn được mà đến gần hơn để quan sát, phát hiện bên trên khắc rất nhiều chữ, đều là những cái tên xa lạ khắc chung với nhau, khiến cho những tảng đá này loang lổ, nhưng cũng không có vẻ xấu xí.

Tô Nhạc nghĩ thầm, đây có bị coi là phá hoại của công không?

“Nghe nói đó là đá tam sinh, rất nhiều đôi tình nhân thường nhờ sư phụ khắc tên bọn họ lên đó.” Giang Đình chỉ chỉ một hòa thượng mặc một chiếc áo cũ ngồi trên ghế cách đó không xa: “Vị sư phụ kia khắc chữ vừa nhanh vừa đẹp, em có muốn thử không?”

Tô Nhạc thầm lắc đầu, đúng là thời buổi kinh tế thị trường, người xuất gia cũng dùng cách thức lãng mạn như thế để kiếm chút tiền nhang đèn. Đá tam sinh này cũng thật giống như hàng hóa trên vỉa hè, tùy tiện là có thể tìm vài khối lớn đặt ở đây.

Cô đi đến một tảng đá gần nhất, thầm nghĩ những người trên đó, có bao nhiêu người thật sự ở lại bên nhau, có bao nhiêu người cất bước ra đi?

Không biết có ai khắc tên mình vào trong góc, nơi khó phát hiện kia không? Tô Nhạc tò mò bước vào rào chắn, vòng ra phía sau tảng đá, trên đó có rất ít tên, cô cười thầm, quả nhiên những người yêu nhau đều thích hạnh phúc được sưởi nắng. Cô ngồi xổm xuống xem, nhìn mấy chữ to nhỏ bên dưới tảng đá, những nét chữ đó đã mờ mờ, không còn nhìn rõ.

Tính cách Tô Nhạc đôi khi rất kỳ quái, có những chuyện chẳng có ý nghĩ gì, cô lại làm rất nhiệt tình, vì vậy cô cúi gằm đầu xuống, híp mắt cố gắng nhìn rõ mấy chữ bên dưới.

Ngụy Sở chúc Tô Nhạc hạnh phúc?!

Tô Nhạc lắc lắc cổ nghĩ, người trùng tên họ trên thế giới này đúng là rất nhiều. Ngón tay cô vô thức sờ lên những chữ nho nhỏ gần sát mặt đất, Tô Nhạc đứng lên, có chút hoảng hốt, hoang mang bước ra khỏi rào chắn.

“Phía đó có cái gì vậy?” Giang Đình thấy biểu hiện quái dị của Tô Nhạc, tò mò hỏi.

Tô Nhạc lắc đầu nói: “Không có gì cả.” Cô nghiêng đầu, nhìn Ngụy Sở đang từ xa đi tới, bước đi hơi rộng nhưng tuyệt đối không vội vã, thu hút ánh mắt người khác một cách khó hiểu.

“Nghe nói bùa hộ mệnh của chùa này rất linh, anh xin cho em một cái này.” Ngụy Sở tới gần, mở bàn tay ra, là một chiếc vòng tay màu đỏ tết bằng dây, phía trên còn có những mối nối nho nhỏ.

“Em thật sự không thể tin được, một người làm việc với lĩnh vực khoa học kỹ thuật như anh lại tin vào những thứ này.” Ngoài miệng, Tô Nhạc trêu chọc, nhìn người đàn ông gần như hoàn mỹ này cúi đầu buộc sợi dây vào cổ tay mình, trong lòng lại có cái gì đó dần dần dâng lên tràn đầy.

“Chúng ta cũng đi khắc tên đi.” Ngụy Sở buộc sợi dây xong, ngẩng đầu lên cười, một tay cầm lấy tay Tô Nhạc, xoay người chỉ tảng đá bên cạnh: “Khắc là Ngụy Sở và Tô Nhạc là một đôi trời sinh được không?”

Tô Nhạc liếc mắt khinh thường: “Một đôi dưới đất thì có.”

Cuối cùng, trên tảng đá có thêm một câu: Ngụy Sở yêu Tô Nhạc.

Năm chữ vô cùng đơn giản, Tô Nhạc sửng sốt một lát, sau đó quay đầu nói với Ngụy Sở: “Anh đi xin thêm mấy lá bùa nữa đi, mang về cho bác trai bác gái, em cũng muốn mang về cho mẹ em một cái, cả Nguyệt Nguyệt nữa.” Hoàn toàn quên vừa rồi ai đã khinh bỉ Ngụy Sở khi thấy anh tin tưởng những thứ này.

“Được.” Ngụy Sở cười ôn hòa, tiếp tục chịu khó đi về phía ngôi chùa, dưới ánh mắt ngạc nhiên của những cô gái khác, đổ mồ hôi sôi nước mắt dâng hiến cho thần linh ví tiền của mình.

“Sư phụ, khắc cho tôi vài chữ được không.” Ngón tay thon dài trắng nõn chỉ một chỗ trống bên cạnh dòng chữ “Ngụy Sở yêu Tô Nhạc”: “Khắc là “Tô Nhạc thích Ngụy Sở” đi.”

Người phụ nữ thông minh biết khi nào không thể dễ dàng rung động vì một ai đó, nhưng một người phụ nữ thông minh cũng biết, khi tình yêu đến, không nên trốn tránh mà nên nắm chặt. Tình yêu không phải một đoàn tàu, bỏ lỡ chuyến này có thể đợi chuyến sau.

Khi chuẩn bị xuống núi, Ngụy Sở vẫn cười cười nắm tay Tô Nhạc. Còn Tô Nhạc dường như cũng vui vẻ, mặc kệ Ngụy Sở ăn đậu hủ của mình, cũng chẳng thèm quan tâm tới những ánh mắt bên cạnh bắn tới.

Khi xuống núi, mọi người đều chọn đi cáp treo. Lần này, không còn ai tròn mắt nhìn Ngụy Sở và Tô Nhạc ngồi cùng nhau nữa, mà đều để lại cho bọn họ một không gian riêng.

Từ trên cáp treo nhìn xuống dưới có thể thấy rừng cây rậm rạp, và thành thị phía xa, Tô Nhạc bóp bóp bắp chân của mình: “Ra ngoài chơi đúng là cần nhiều thể lực.”

“Sau này em muốn đi đâu chơi thì gọi anh, có anh còn có người giúp em xách đồ.” Ngụy Sở vui vẻ thêm vào một câu.

Khi Ngụy Sở cho rằng mình sẽ bị đạp hoặc lườm yêu một cái thì Tô Nhạc lại cười nói: “Được.”

Ngụy Sở cảm thấy dường như hôm nay Tô Nhạc có vẻ vô cùng thân mật với anh, giống như khoảng cách vô hình như có như không trước kia đã biến mất không còn dấu vết, khoảng cách giữa hai người bất giác kéo lại thật gần, tuy không biết rõ nguyên nhân, nhưng anh rất thích cảm giác này. Ngẩng đầu nhìn ngọn núi đang xa dần, Ngụy Sở thầm nghĩ, lẽ nào thật sự là Phật tổ hiển linh.

Một người dù có lý trí đến mức nào cũng có một mặt nghĩ theo cảm tính, hơn nữa còn không phân biệt đó là nam hay nữ. Tô Nhạc chỉ không hiểu vì sao Ngụy Sở lại đối tốt với mình như vậy, cũng không hiểu vì sao anh lại theo đuổi mình. Cô không cho rằng mình có sức hút đến mức khiến cho phái nam vừa gặp đã yêu, huống hồ trong xã hội hiện nay, vừa gặp đã yêu khó gặp như trúng xổ số một trăm vạn vậy. Nhưng cảm giác mà Ngụy Sở cho cô không giống như vậy, anh săn sóc nhưng không dính lấy cô, anh biết cách cho cô không gian riêng, biết tôn trọng mọi thứ của cô, tuy thỉnh thoảng lại giờ trò bỉ ổi nhưng không nói những lời ngon ngọt vô dụng và nhạt nhẽo.

Đây là một người đàn ông dễ làm người ta động lòng, vì vậy, trải qua quá trình do dự, suy đoán, hoài nghi, cuối cùng cô chỉ có thể lần lượt phát hiện nhưng điểm tốt của đối phương, sau đó, rung động rồi.

Thấy Tô Nhạc yên lặng không nói gì, Ngụy Sở nhân cơ hội hôn trộm một cái lên mặt cô: “Đang nghĩ gì vậy?”

Tô Nhạc nhìn anh, suy nghĩ một chút rồi trả lời: “Câu chuyện về cô bé lọ lem.”

“Câu chuyện về cô con gái của bá tước gì đó bị mẹ kế ngược đãi, sau đó đi một đôi giày đặc biệt tới tham dự tiệc tối, cuối cùng được hoàng tử yêu?” Ngụy Sở sờ sờ cằm: “Cô bé lọ lem thay quần áo đẹp ra là hoàng tử không nhận ra nữa, còn phải dựa vào một đôi giày để nhận người, đây cũng tính là tình yêu sao? Thứ hoàng tử kia yêu là bộ quần áo đẹp kia chắc?”

“Đừng dùng tư duy logic bình thường để nghiên cứu một câu chuyện cổ tích.” Tô Nhạc liếc mắt khinh thường, đàn ông quả là sinh vật thiếu sức tưởng tượng, tuy cô cũng không thích câu chuyện cổ tích này.

“Mấu chốt là, hoàng tử thích gì ở cô bé lọ lem?” Ngụy Sở đột nhiên cảm thấy hứng thú với câu chuyện cổ tích này: “Hơn nữa, cô bé lọ lem kia không thật sự là một cô bé lọ lem, tuy cô ấy ngủ trong phòng bếp, nhưng đối với thế giới bên ngoài, thân phận của cô ấy vẫn là con gái của một bá tước, đây là một chuyện không thể thay đổi, vì vậy, cô ấy xứng đôi với hoàng tử. Cho nên ý nghĩa thật sự của câu chuyện này cũng không phải tình yêu giữa giới quý tộc và người dân nghèo hèn.”

Cũng có lý, Tô Nhạc ngẩng đầu nhìn Ngụy Sở: “Cho nên?”

“Anh không phải hoàng tử, em không phải cô bé lọ lem, vì vậy, chúng ta là một đôi trời sinh.” Ngụy Sở lại hôn trộm một cái nữa: “Anh là người đàn ông đáng để dựa vào hơn hoàng tử kia nhiều.”

“Cảm giác dát vàng lên mặt thế nào?” Tô Nhạc nghĩ mình liếc nhiều đến mức mí mắt sắp bị chuột rút.

“Thật ra, anh là một người rất thành thật.” Ngụy Sở trả lời nghiêm túc: “Anh chưa bao giờ dát vàng lên mặt mình.”

“Xì.” Tô Nhạc nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, cáp treo đã đến sườn núi, vai được một cánh tay ấm áp vòng quanh, cô quay đầu nhìn vào đôi mắt đẹp của Ngụy Sở.

“Bất kể em có dáng vẻ gì, anh nhất định sẽ tìm được em trong đám đông ngay từ cái nhìn đầu tiên.”

Tô Nhạc quay đầu, không nhìn gương mặt đẹp trai chết người kia nữa.

Nói những lời ngon ngọt này làm gì, muốn chết sao!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.