Vợ Ơi! Anh Đây Này! (Vợ Là Bác Sĩ Phu Nhân Ii

Chương 50




Tuyết Linh rời thang máy, hiện tại đang ở tầng năm mươi hai, lúc bước ra thì đã thấy bóng dáng của Giản Bân đang nhìn qua nhìn lại, trông anh ta có vẻ gấp gáp và dường như đang tìm kiếm ai đó.

Ánh mắt của Giản Bân dần di chuyển về phía cô, thấy cô anh ta liền chạy ngay đến, sắc mặt Giản Bân không tốt, hình như có chuyện không hay đã xảy ra.

"Trợ lý Tuyết, cô đã đi đâu vậy?"

Tuyết Linh nhíu mày khó hiểu:"Tôi tính xử lý văn kiện cho Hàn tổng, nhưng có chuyện gì sao?"

"Không những có chuyện mà chuyện xảy ra còn rất nghiêm trọng, Hàn tổng đang nổi giận chờ cô trong văn phòng đấy."

Tuyết Linh nghiêng đầu ngây ngốc nhìn Giản Bân, thoáng chốc lại cảm thấy lạnh người, suy nghĩ lại chuyện Giản Bân vừa mới nói, Hàn Dương Phong tức giận chắc là đã xảy ra chuyện kinh thiên động địa rồi, nhưng lại muốn gặp cô, chẳng lẽ, người gây ra cớ sự lần này là cô sao? Mặc dù có cảm giác bất an, nhưng không thể không đi gặp được, Tuyết Linh không nói câu nào với Giản Bân, quay lưng đi vào thang máy rồi đi tới phòng làm việc của Hàn Dương Phong.

Giản Bân đứng nhìn mà chỉ biết lắc đầu, theo anh đoán thì họ có chút quan hệ gì đó mờ ám, nói trắng ra thì chắc là họ đang yêu nhau, nhưng mà mới sáng chẳng phải vẫn còn đang rất vui vẻ sao, sao giờ Hàn tổng lại gọi cho anh, giọng điệu thì lạnh lùng, lớn tiếng, tuy anh không biết chuyện gì xảy ra, không nhìn thấy được sắc mặt của Hàn Dương Phong nhưng anh biết rõ, chuyện này rất phức tạp nên mới khiến Hàn tổng rất tức giận.

....

Tuyết Linh mở cửa bước vào văn phòng, không khí trong phòng như giảm đi mấy độ, bất giác tác động ngay đến Tuyết Linh, cô chợt cảm thấy lạnh, nhìn Hàn Dương Phong ngồi trên ghế làm việc, lạnh lùng, thờ ơ và chẳng nói năng gì.

Tuyết Linh mới bước vào, đã bắt gặp ngay ánh mắt lạnh nhạt của Hàn Dương Phong, cảm giác xa lánh, khác hẳn mọi khi.

Tuy nhiên, bên cạnh Hàn Dương Phong còn có thêm cả Trình Lạc. Tuyết Linh đảo mắt suy nghĩ, để không mất thời gian, Tuyết Linh liền đóng cửa lại rồi bình thản đi tới.

"Hàn tổng, anh cho gọi tôi."

Qua vài giây, Hàn Dương Phong không nói, vẫn cứ đăm đăm nhìn Tuyết Linh, giống như muốn ăn tươi nuốt sống cô vậy, mặc dù anh không nói gì nhưng cô biết, anh đang rất bực bội.

Tuyết Linh liếc mắt nhìn sang Trình Lạc, cô ta cũng lo sợ không kém gì mấy. Bản dự án mà cô chuẩn bị giúp Trình Lạc thì đang mở ra, Hàn Dương Phong tức giận ít nhiều cũng có liên quan tới nó.

"Hàn tổng, tôi..."

Tuyết Linh chưa kịp nói xong thì đã bị Hàn Dương Phong cắt lời:"Dự án này là do cô làm sao?"

Nghe Hàn Dương Phong nói vậy, Tuyết Linh nhìn qua Trình Lạc, ánh mắt Trình Lạc chuyển đi hướng khác, làm lơ Tuyết Linh. Chẳng phải, cô ta nói khi cô hoàn thành xong bản dự án này thì xem như không có chuyện gì, mọi trách nhiệm hoàn toàn thuộc về cô ta sao? Tuyết Linh nhíu mày suy nghĩ sau đó cười nhạt, thì ra Trình Lạc là người như vậy, lợi dụng cô để chuộc lợi riêng cho mình, nếu dự án thành công, thì cô ta hưởng lợi, còn nếu như bây giờ, mọi trách nhiệm đó, người gánh chịu lại là Tuyết Linh.

"Đúng là tôi."

"Trợ lý Tuyết, tôi đã nói dự án lần này rất khó, năng lực của cô tới đâu cô cũng biết rõ vậy mà còn dành tôi làm, không lẽ cô muốn lập công với Hàn tổng?" Nghe được câu trả lời thừa nhận của Tuyết Linh, Trình Lạc hài lòng cười thầm. Sau đó bày vẻ mặt thất vọng, nhìn Hàn Dương Phong rồi quay sang trách móc Tuyết Linh.

Đối với việc này, Tuyết Linh đành im lặng, không biện minh, vì ở trước mặt Hàn Dương Phong, cô không thích cho ý kiến, chỉ cảm thấy bất mãn với Trình Lạc, xem như là mình làm ơn mắc oán đi.

"Hàn tổng, dự án này có vấn đề gì sao?"

"Tất nhiên là có vấn đề rồi, cô xem số liệu cô xử lý đi, các con số đều bị lệch đi rất nhiều, nếu đưa vào công trình chứng khoáng để khai thác, nhất định sẽ tổn thất rất nhiều." Trình Lạc nhanh miệng nói.

Tuyết Linh nghi hoặc, cầm lấy bản hồ sơ lên kiểm tra, sợ rằng lúc mình gấp rút sẽ để lại sơ sót. Tuy nhiên sau khi kiểm tra, Tuyết Linh lại cảm thấy rất ổn, thậm chí còn rất chuẩn xác, cô không tin Hàn Dương Phong lại không nhìn ra điểm này.

Khoé môi Tuyết Linh nhếch nhẹ, Trình Lạc quá chủ quan, không nhận ra sự biến động của thị trường nên dễ dàng bị Hàn Dương Phong lừa.

"Hàn tổng, dự án này còn hai tuần nữa mới tiến hành, nếu anh tin tưởng thì để tôi làm lại, cũng như sửa sai cho lần này."

Tuyết Linh gấp bản hồ sơ lại, chào Hàn Dương Phong rồi quay người bước đi.

"Đứng lại, tôi chưa cho cô đi!" Hàn Dương Phong lạnh nhạt nói, gián tiếp làm ngừng bước chân của Tuyết Linh.

Còn Trình Lạc nhìn thấy như vậy thì vui khôn tả:"Tuyết Linh, lần này cô chết chắc rồi!"

Tuyết Linh mặc dù trong lòng cảm thấy không vui nhưng vẫn miễn cưỡng, nghe theo lệnh Hàn Dương Phong, Tuyết Linh dừng chân lại rồi quay người nhìn anh.

"Chuyện này là lần đầu tiên tôi gặp cũng là lần đầu xuất hiện ở Hàn thị, vì vậy, tôi phải xử phạt hai người để ranh đe những người khác."

"Nhưng Hàn tổng, chuyện lần này là do trợ lý Tuyết, sao tôi lại phải chịu."

"Cô không phục?" Hàn Dương Phong lạnh nhạt hỏi.

"Không.... không có."

"Cô là Trình Lạc phải không?" Hàn Dương Phong gật đầu nói tiếp:"Được... không hoàn thành nhiệm vụ của mình đáng lẽ ra sẽ không còn làm việc ở đây, nhưng suy cho cùng cô là người làm việc ở Hàn thị cũng đã lâu, công sức đóng góp cũng không ít, nên lần này tôi bỏ qua nhưng sẽ không có lần sau, cô Trình, cô có làm được không?"

Trình Lạc nhận được sự khoan dung của Hàn Dương Phong thì vui mừng đến mức nhảy dựng lên:"Được, tôi làm được, cảm ơn Hàn tổng."

"Việc của cô xong rồi, cô ra ngoài rồi đến phòng nhân sự nộp phạt vì tội không hoàn thành nhiệm vụ đi!"

Chỉ là nộp phạt thôi mà có gì to tát, chỉ cần không đuổi việc là ổn rồi.

"Vâng." Trình Lạc cúi đầu chào rồi quay người đi, không quên tặng ánh mắt đắc ý cho Tuyết Linh.

Sau khi Trình Lạc rời khỏi, Hàn Dương Phong mới thay đổi sắc mặt, trở nên dịu dàng với cô. Nhưng Tuyết Linh thì khác, cô mang bản hồ sơ đến, kể lể với anh:"Rõ ràng bản dự án này rất to tốt, tại sao anh lại không chấp nhận?"

Nhìn thấy vẻ mặt Tuyết Linh có chút nghiêm túc, Hàn Dương Phong nhoẻn miệng cười cười, anh nói:"Phải, dự án này rất tốt, nhưng tôi làm vậy là cố ý. Từ đầu nhìn vào bản dự án này, tôi vốn không có ý kiến gì, nhưng càng đọc về sau, tôi lại càng nghi ngờ, các mục tiêu đưa ra hoàn toàn không hợp với năng lực của Trình Lạc, vả lại cách cô xử lý những dự án khác lại giống với cách xử lý dự án này, tôi đoán chắc không phải cô ta là người đã đề ra, ngược lại, Trình Lạc lại chắc chắn khẳng định cô ta mới là người đã làm ra dự án... Vì vậy, tôi đã cố tình chỉ ra cái sai để thử lòng cô ta, nhưng cô ta không chịu được, đành phải khai ra hết, tất cả tội lỗi cô ta đều đổ lên người cô. Nói cách khác nếu như tôi không nhận ra, mà tiếp tục tin tưởng thì cô ta sẽ là người hưởng lợi, chứ không phải cô... Cô nói xem, người có mưu đồ như vậy có đáng để cô tốn sức giúp đỡ không?"

"Anh làm như vậy là muốn dành lại công bằng cho tôi?"

"Có thể nói như vậy, nhưng cái chính tôi muốn cô nhìn nhận lại vấn đề đặt ra ở đây, tôi không chú trọng ai hơn ai cũng chưa đặt ai so sánh với ai, tài năng của cô và Trình Lạc đều rất tốt, nhưng công việc tôi giao cho ai, tôi muốn chính người đó phải hoàn thành thật tốt. Cô hiểu chứ?"

"Tôi hiểu." Tuyết Linh gật đầu, từ tốn trả lời, "Vậy dự án này..."

"Giao cho Giản Bân giải quyết, cứ tiến hành theo đó là được."

"Vậy số liệu đều ổn đúng không?"

"Rất tốt, cô không cần lo." Nói rồi Hàn Dương Phong đứng dậy, cầm lấy áo khoác rồi mang lên người. Đồng thời nhìn cô nói:"Cũng gần tối rồi, công việc ở đây cũng không còn nhiều, tôi đưa cô đến một nơi."

"Đến đâu."

"Cô không tính sẽ trở về Diệp gia sao?"

Nói đến đây, Tuyết Linh chợt im lặng, thấy vậy, Hàn Dương Phong mới tới gần, nâng mày hỏi tiếp:"Cô vẫn còn phân vân sao?"

"Tôi..."

"Được rồi, chúng ta đi thôi, chú Diệp đang nôn nóng đợi cô đó."

....

Trình Lạc rời khỏi phòng, trở lại nơi làm việc của mình, mồ hôi đổ như vừa mới tắm xong, thấy như vậy, Thanh Thanh ở bàn bên, vừa hứng thú vừa lo lắng nghiêng người sang hỏi:"Sao vậy, đi gặp Hàn tổng căng thẳng tới vậy sao?"

"Đừng nói nữa, tôi vừa mới ở địa ngục trở về đấy."

Thanh Thanh mở tròn mắt, dần trở nên hiếu kỳ hơn nữa:"Kể xem, biết đâu được tôi có thể chúc mừng cô."

"Ayda..." Trình Lạc nhíu mày:"Đừng có đùa nữa... Có điều, tôi đang rất vui nên sẽ kể cho cô nghe. Thật ra, tôi được Hàn tổng giao cho một dự án, bảo hôm nay phải nộp lại, nhưng mà người làm ra dự án lần này là trợ lý Tuyết."

"Không phải Hàn tổng giao cho cô sao, tại sao trợ lý Tuyết lại đảm nhận việc này?" Thanh Thanh nhíu mày nghi hoặc:"Không phải cô làm không được nên ngờ cô ấy giúp đỡ?"

"Cái gì mà nhờ, việc nào mà Trình Lạc tôi không làm được chứ? Chỉ là bận một số việc nên bảo cô ta giúp." Trình Lạc nói tiếp:"Nhưng nhờ vậy mà có chuyện rất vui, toàn bộ dữ liệu trong dự án đó hoàn toàn không được Hàn tổng thừa nhận, ngược lại Hàn tổng còn rất tức giận, chắc giờ đang trút giận với cô ta bên trong."

"Thật sao?" Thanh Thanh tròn mắt, người mà mình không ưa bị trách phạt lại là niềm vui lớn nhất, "Nhưng mà, cô không bị ngài ấy trách phạt sao lại sợ như vậy?"

"Ai bảo tôi không bị, tuy nhiên, Hàn tổng lại bỏ qua cho tôi không truy cứu nữa, Thanh Thanh, cô nói xem, có phải Hàn tổng thích tôi nên mới vậy không?"

"Xì..." Thanh Thanh khẽ bĩu môi "xì" một tiếng, "Cô bớt ảo tưởng đi, lo mà sống yên ổn trong những ngày sắp tới, trợ lý Tuyết biết cô lật mặt như vậy chắc chắn sẽ không bỏ qua cho cô đâu."

"Sợ gì chứ? Tôi có cách khiến cô ta bước chân ra khỏi Hàn thị này." Trình Lạc nhếch môi đắc ý, sau đó nhìn Thanh Thanh bằng ánh mắt đầy chắc chắn.

...

Tình hình của Túc Thanh Nhân cũng đã ổn định, Túc Uyên cũng không còn mệt nhọc lo lắng gì nữa. Lạc Thần cũng an tâm mà rời khỏi, chỉ có điều có người không muốn anh đi.

"Túc Uyên, bây giờ mọi chuyện đã ổn rồi, anh còn nhiều công việc phải giải quyết, em phải để anh có thời gian chứ?" Lạc Thần vỗ vỗ bàn tay trắng nõn đang ôm lấy khuỷu tay của mình, nhỏ nhẹ nói.

"Nhưng em.... Có phải anh muốn đi gặp chị ta không?"

Đúng thật là Lạc Thần cũng có ý định như vậy, đã hơn một ngày rồi anh chưa liên lạc với Tuyết Linh không biết cô ấy thế nào rồi, bản thân Lạc Thần rất lo lắng nhưng không biết phải làm sao.

"Anh thật sự có chuyện gấp, anh không gặp cô ấy đâu, em yên tâm."

Túc Uyên nghe vậy thì dần dần nới lỏng tay, tâm trạng bình ổn hơn nhiều, cong môi cười nhưng không can tâm:"Được, anh đi xử lý công việc đi, em ở lại với cha là được rồi."

"Vậy anh đi đây." Nói xong, Lạc Thần rời khỏi phòng bệnh, căn dặn cho y tá chăm sóc tốt cho hai cha con rồi rời đi.

Lạc Thần ngồi lại vào xe, tính sẽ lái xe đi tìm Tuyết Linh nhưng điện thoại của người trong MG lập tức gọi đến.

"Có chuyện gì, nói đi!"

"Lạc tổng, Hàn thị vừa mới cho ra mắt dòng xe Slud Adixin vào sáng ngày hôm nay, phó tổng giám đốc vừa mới trở về đang có việc cần bàn với anh."

"Chuyện này để sau."

"Nhưng việc này rất quan trọng..."

Lạc Thần thở dài:"Thôi được rồi, tôi sẽ về đó ngay."

Lạc Thần tắt máy rồi khởi động xe. Trên đường trở về MG, Lạc Thần suy nghĩ rất nhiều về Tuyết Linh, suy nghĩ càng nhiều thì lại lo lắng càng nhiều, cuối cùng cũng không kiềm nỗi mà cầm chiếc điện thoại lên rồi gọi đến cho cô.

...

Hiện tại, Tuyết Linh đang ở trong phòng thử đồ của một cửa hàng thời trang. Lần đầu trở về Diệp gia, cô phải ăn mặc làm sao cho ra dáng của một người con gái thùy mị. Vì để không tốn thời gian, Hàn Dương Phong đưa Tuyết Linh đến một cửa hàng thuận đường đi để thay một bộ đồ mới.

Ngồi ở ghế sofa, điện thoại trong túi Tuyết Linh đột nhiên reo lên, Hàn Dương Phong vốn không thích xen vào chuyện riêng tư của người khác nhưng nó cứ reo mãi mà Tuyết Linh thì vẫn chưa ra, vì vậy, anh phải lấy ra rồi nhấc máy lên.

"Tuyết Linh là anh đây, em hiện tại ổn chứ, xin lỗi vì hôm nay bận nên không tới thăm em được."

"Lạc tổng bận tới mức nào mà giao cuộc họp ra mắt dòng xe Slud Adixin cho phó tổng giám đốc vậy?"

"Hàn Dương Phong, sao lại là anh, Tuyết Linh đâu?"

"Tại sao không phải là tôi? Lạc tổng có gì thắc mắc sao?"

Lạc Thần im lặng, trong lòng chỉ cảm thấy nghi hoặc, và hờn giận, tay nắm chặt vô lăng, một lát sau lại lên tiếng:"Đưa máy cho cô ấy!"

"Xin lỗi, bây giờ cô ấy không rảnh." Nói xong, Hàn Dương Phong đắc ý nhếch cười rồi tắt máy, sau đó đặt điện thoại cẩn thận vào lại trong túi của Tuyết Linh.

Hàn Dương Phong đã từng nghĩ xem, Lạc Thần đã làm sao nghe được cuộc nói chuyện giữa anh và Tư Cảnh Nam, việc Lạc Thần đột nhiên nói với Diệp Tấn như vậy cũng rất nguy hiểm, nhỡ đâu có tai mắt của bọn khủng bố hay người trong thế giới ngầm thì chắc chắn sẽ gây nguy hại tới Tuyết Linh, nhưng may ra cô vẫn ổn, suy cho cùng anh ta cũng có ý tốt, Hàn Dương Phong cũng không muốn truy cứu thêm.

....

Lạc Thần bị cúp ngang máy, bắt đầu cảm thấy có gì đó sai sai, Tuyết Linh ở cạnh Hàn Dương Phong sao? Còn nữa, Tuyết Linh rất ghét người khác động vào đồ của mình, nhưng sao Hàn Dương Phong lại được tùy tiện như vậy? Chẳng lẽ...

Có nghĩ Lạc Thần cũng không muốn nghĩ, mặc dù biết điều đó rõ ràng như vậy.

Tuyết Linh thật sự đã mở lòng với Hàn Dương Phong rồi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.