Vợ Nhỏ Mang Thai Hộ Tổng Tài

Chương 410: Là quả quả




"Chị dâu, cảm ơn chị."

Thịnh Thảo An sau một thời gian ngắn nức nở, rốt cục cũng khôi phục lại bình thường, cô ngẩng đầu, có giọt nước mắt, tầm nhìn mờ nhạt, nhưng vẫn có thể nhìn được Tiêu Mộc Diên.

Tiêu Mộc Diên không nói nhiều, chỉ nở một nụ cười.

Thịnh Thảo An nhanh chóng lau sạch nước mắt, sau đó tiếp tục xem phim truyền hình, bây giờ ti vi đã chiếu đến bài hát cuối phim rồi, phim đã hết. Nên bọn cô, cũng nhanh chóng đi ăn cơm.

"Vợ, có thể ăn cơm rồi." Thịnh Trình Việt đi tới, cúi người bế Tiêu Mộc Diên lên.

Thịnh Thảo An vốn vẫn còn chút thương cảm, bây giờ càng thương cảm hơn, đây hoàn toàn là màn show ân ái vợ chồng, cô sợ ăn sẽ nghẹn mất.

"Em nói này, anh hai chị dâu, em gái hai người vẫn độc thân, không thể chú ý một chút được sao?"

"Có bản lĩnh thì tìm bạn trai đi." Thịnh Trình Việt nói xong liền ôm Tiêu Mộc Diên rời đi, động tác kia dịu dàng, tưởng chừng như không biết dùng lời nào để hình dung ra.

Thịnh Thảo An ở phía sau vai run lên, đây thật buồn nôn mà! Xem ra mình rất cô đơn.

Sau đó, Thịnh Thảo An theo vợ chồng Thịnh Trình Việt cùng vào bàn.

Thịnh Thảo An thấy bên cạnh nhiều ghế ngồi như vậy, cô hỏi: "Nhà các người mặc dù nhiều, thế nhưng vậy cũng không cần nhiều ghế như vậy chứ." Sau đó, cô chọn một cái ghế thoạt nhìn thật đáng yêu.

Lúc Thịnh Thảo An chuẩn bị ngồi xuống, Tuấn Hạo lại lấy cái ghế đi mất.

Thịnh Thảo An không hiểu nhìn Tuấn Hạo, cô hỏi: "Tuấn Hạo, sao cháu lại muốn lấy cái ghế đi?"

Cô cũng không thể đứng ăn cơm.

Tuấn Hạo chỉ ôm cái ghế cũng không nói gì.

Tiêu Mộc Diên nhìn cái ghế, liền biết đại khái Tuấn Hạo đang nghĩ gì, cái ghế này, là của Quả Quả...

"Cô, cháu cảm thấy cái ghế này cũng rất đáng yêu, hay là, cháu cho cô mượn ghế này." Nguyệt Nguyệt nói.

Thịnh Thảo An nhìn bầu không khí không bình thường, nghĩ mình đến làm khách, cũng không có thể khiến gia đình nhà này khó xử được, vì vậy, cô liền lấy một cái ghế khác qua. Cô nói: "Cô ngồi ghế khác cũng không sao, ghế của cháu tất nhiên cháu muốn ngồi rồi."

Sau đó, bầu không khí của họ có lẽ là như thế này, không ai nói đến chuyện cái ghế nữa. Tất nhiên, trước đó Thịnh Thảo An cũng lựa chọn bỏ qua Tô Anh lúc ăn cơm.

Sau đó, lại nhắc đến trong nhà có gì thay đổi, có lẽ chính là Tiêu Mộc Diên có thêm hai người học trò.

Một Thịnh Thảo An một Lâm Linh, bọn cô nghĩ nhất định phải có kỹ năng gì khác mới có thể sống tiếp, vì vậy liền bái Tiêu Mộc Diên làm thầy.

Làm thầy của người khác, Tiêu Mộc Diên thực sự cảm thấy trong khoảng thời gian này mình rất thoải mái, bởi vì tất cả việc vặt, hai vị học trò đều xung phong nhận hết.

"Chị dâu, nếu như trong vòng hai tháng em có thể học thành nghề, em có thể đến công ty chị làm việc không?" Thịnh Thảo An hỏi.

Tiêu Mộc Diên gật đầu: "Chỉ cần em vượt qua bài kiểm tra đầu vào của công ty, em có thể tham gia!"

"..." Thịnh Thảo An cảm thấy có thể mình nói chưa rõ, cô nói: "Ý em là, có thể không thi cũng được vào không?"

Thịnh Thảo An suy nghĩ một chút chuyện bản thân vào Thịnh Thế cũng là một câu nói của Thịnh Thế, kinh nghiệm nào cũng không tốn phí. Cho dù cô vào bộ phận thiết kế, còn là vị trí nhà thiết kế gì đó, sự thực cô đã sớm quên một vài kiến thức. Nếu như phải tham gia cuộc thi gì đó, cô không cần nghĩ cũng biết, mình sao có thể đạt tiêu chuẩn được.

Tiêu Mộc Diên rất quả quyết lắc đầu, cô nói: "Chị biết em muốn tham gia cuộc thi quốc tế với thân phận nhân viên của Tiêu Thị, nhưng nếu ngay cả thi đầu vào cũng không thể qua, em nghĩ chị có thể giao cơ hội tham gia cuộc thi này cho em sao?"

Bị phát hiện dễ dàng như vậy, Thịnh Thảo An cảm thấy hình như chút mất mặt, cô nói: "Chị dâu, em nhất định sẽ cố gắng thật tốt."

Sau đó, Thịnh Thảo An càng cần cù hơn.

Mà Lâm Linh một cạnh cho đến nay chỉ yên lặng làm việc mà thôi, cũng không nói gì khác. Cảm giác sau khi trở về cô ấy liền trầm mặc rất nhiều, không, hình như là trước đó sớm hơn, lúc đang nhắc đến bọn Trần Tuấn liền trở nên không thích nói chuyện.

Tiêu Mộc Diên đang quan sát Lâm Linh, cũng đang tự hỏi rốt cuộc cô ấy thay đổi lúc nào.

Mà Lâm Linh lại là vẻ mặt im lặng nhìn Tiêu Mộc Diên, người này rốt cuộc đang làm gì vậy?

Lúc này, điện thoại di động cô đột nhiên vang lên, vừa đúng lúc khiến Tiêu Mộc Diên tỉnh lại chút. Sau khi tỉnh lại Tiêu Mộc Diên mới phát hiện mình thực sự cách rất gần Lâm Linh, cô lập tức lui lại, ngượng ngùng cười cười sau đó lập tức đi nghe điện thoại.

"Xin chào, cô có phải là phụ huynh học sinh Thịnh Tuấn Hạo và Thịnh Quả Quả không?"

Bên trong điện thoại truyền đến một giọng nữ rất ôn nhu.

Tiêu Mộc Diên nói: "Đúng vậy, xin hỏi có chuyện gì không?"

Người kia nói: "Là như vậy, trại hè của chúng tôi sắp bắt đầu, những học sinh khác đều đã báo lại, thế nhưng bạn nhỏ Thịnh Tuấn Hạo và bạn nhỏ Thịnh Quả Quả còn chưa đến, thời gian đăng ký cũng sắp hết hạn rồi. Nếu như hết hạn còn không đến, chúng tôi sẽ trực tiếp loại tên hai bạn nhỏ khỏi danh sách trại hè. Sau đó, không thể tham gia."

Tiêu Mộc Diên nghe rồi nhìn phòng Tuấn Hạo một chút, cửa phòng thằng bé đóng chặt, trừ khoảng thời gian ăn cơm ra, Tuấn Hạo hoàn toàn không ra khỏi phòng mình.

Cô nói: "Thật ngại quá! Gần đây con chúng tôi có một số việc không thể tham gia được."

Người bên kia nói: "Nếu như vậy, thì tiền trại hè không thể trả lại, chuyện này, lúc đầu khi đăng ký cô nên nói qua mới đúng."

Tiêu Mộc Diên nói: "Không sao, chỉ là hai đứa bé thực sự không đi được."

"Vậy thì thật ngại quá."

Lúc cúp điện thoại, Tiêu Mộc Diên đi đến cửa phòng Tuấn Hạo.

"Tuấn Hạo, là mẹ, mẹ có thể vào được không?"

Tiêu Mộc Diên nhẹ giọng hỏi.

Thịnh Tuấn Hạo đang miệt mài làm bài tập, thằng bé hỏi: "Mẹ, có chuyện gì không?"

Tiêu Mộc Diên nói: "Mẹ làm một ít bánh ngọt, muốn cho con nếm thử."

Tuấn Hạo nói: "Mẹ, bây giờ con không đói, không cần ăn bánh ngọt."

Tiêu Mộc Diên nói: "Thế nhưng mẹ đã tới cửa rồi, bánh ngọt cũng rất nặng, không thể chia sẻ giúp mẹ một chút bánh ngọt sao?"

Tiêu Mộc Diên nói như vậy, Tuấn Hạo rốt cuộc cũng mở cửa, vừa mở cửa đã nhìn thấy Tiêu Mộc Diên cầm một khay rất nhiều. Trong khay có một cốc nước trái cây, còn có một đĩa bánh ngọt nhỏ nhìn rất đáng yêu.

Tuấn Hạo nhận khay, nói: "Cảm ơn mẹ, việc tiếp theo con tự mình làm là được rồi."

Thế nhưng Tiêu Mộc Diên cũng chưa đi, cô rất thẳng thắn hỏi: "Tuấn Hạo, có phải con vẫn đang nghĩ về Quả Quả đúng không?"

Lúc này Tuấn Hạo đang đưa lưng về phía Tiêu Mộc Diên, khiến cho Tiêu Mộc Diên không thấy rõ vẻ mặt của thằng bé.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.