Vợ Nhỏ Mang Thai Hộ Tổng Tài

Chương 407: Xúc phạm cấp trên




Thịnh Thảo An đi qua phía sau, quả nhiên người đến là Tô Anh.

Trần Tư Hàm thấy Tô Anh đến, trái lại cực kỳ an phận, vẫn ngoan ngoãn đứng bên cạnh.

Lúc này không cần Trần Tư Hàm phải nói, Thịnh Thảo An cũng biết vì sao cô ta luôn muốn đứng phía sau nhìn cô.

"Tôi không hiểu nổi, cô cũng đã trở thành người phụ nữ của ba tôi rồi, còn gọi tôi là chị, mấy người không sợ vai vế lộn xộn sao?" Thịnh Thảo An mỉa mai ngược lại.

Tô Anh đã sớm đoán được Thịnh Thảo An sẽ nói như vậy, cô ta kỳ thực đã chết lặng, cô nói: "Chị Thảo An, tốt nhất không nên nói lung tung, bây giờ tội bịa đặt hình như rất nặng đấy."

"Tôi nói sự thật, cho dù cô tố cáo tôi, cũng sẽ không có ai để ý cô." Giọng Thịnh Thảo An chợt kéo lên, có ý muốn giết người.

Tô Anh theo bản năng lui về phía sau trốn, lúc này, Trần Tư Hàm đem Tô Anh che chở ở phía sau.

"Tôi nói Thịnh Thảo An này, đầu óc cô có vấn đề đúng không, chuyện rõ ràng như vậy, cô tưởng tôi nghe không hiểu sao?"

"Đầu óc có vấn đề là mấy người tin Tô Anh là thỏ trắng thuần khiết." Thịnh Thảo An từng bước từng bước đi về chỗ Tô Anh, cô nói: "Thực ra tôi đã sớm nhìn ra, cho nên cô cũng đừng giả bộ nữa được không, bộ dạng này của cô, rất dễ khiến cho người khác tưởng tôi là người xấu."

"Chị Thảo An, xin lỗi." Tô Anh nói.

"Ha?" Thịnh Thảo An lại càng không hiểu gì, nhìn về phía sau, cũng không phát hiện thấy bố mình đến! Cô nói: "Cô xin lỗi tôi cái gì, lương tâm cô cảm thấy muốn nói ra sự thật sao?"

"Thịnh Thảo An, mặc dù giám đốc chúng tôi còn trẻ, thế nhưng cũng không thể để cho cô chửi bới như vậy được! Hình như trong quy định công ty chúng tôi cũng có nói không được xúc phạm cấp trên." Trần Tư Hàm nói.

""Tôi xúc phạm cấp trên?" Thịnh Thảo An giống như nghe được chuyện gì đó rất hài, liên tục cười không ngừng.

Trần Tư Hàm còn muốn nói điều gì đó, nhưng lại nghe Thịnh Thảo An nói:

"Thực ra tôi chỉ đùa một chút thôi, gần đây xem nhiều phim trinh thám quá, luôn nghĩ có chuyện gì đấy kỳ quái, đúng rồi, nghi phạm trong bộ phim trinh thám mà tôi đã xem tên là Tô Anh, còn đúng là giám đốc một công ty. Cho nên, thực ra tôi vừa nói với cô chính là nội dung bộ phim."

"Cô nói cái gì?" Trần Tư Hàm quả nhiên không theo kịp tư duy của Thịnh Thảo An, đến khi cô hiểu rõ Thịnh Thảo An nói gì, cô liền nở nụ cười: "Tôi nói này, tôi còn tưởng lá gan cô thực sự lớn như vậy cơ."

Thịnh Thảo An lúc vừa bắt đầu đúng là rất kiêu ngạo, nhưng về sau, bọn họ chỉ nghĩ vì chỗ thủng não của Thịnh Thảo An quá lớn, rất dễ dàng sai sót mà thôi. Hơn nữa, cái tên Tô Anh này thực sự là mặt hàng nát khắp nơi đều có…tốt xấu cũng có.

"Quên đi, tôi mà có gan đó, đã tính đi cướp ngân hàng rồi." Thịnh Thảo An xua tay cười cười.

Chuyện này cứ như vậy cho qua dễ dàng, lúc đó Thịnh Thảo An có chút đắc ý cười cười với Trần Tư Hàm, sau đó lại xoay người trở về với vị trí công việc của mình. Còn Tô Anh, nhìn Thịnh Thảo An ánh mắt hơi có chút biến động, thế nhưng rất nhanh đã bị cô ta giấu đi.

Sau đó, công việc của Thịnh Thảo An cũng thuận lợi, cho dù bị Trần Tư Hàm dùng câu kia:"Tôi là con gái ông chủ" để trêu đùa bao lâu, còn nói cô muốn tiền đến phát điên rồi.

Nhưng Thịnh Thảo An chỉ có thể đáp lại một dáng vẻ tươi cười không xấu hổ cũng không vô lễ.

Nhưng bắt đầu từ ngày đó, lượng công việc của cô liền giảm bớt, cô vẫn cho là Tô Anh biết bản thân mình thiếu đạo đức cho nên phải đối thật tốt với cô, kết quả... Việc này tuy rằng ít, thế nhưng độ khó đặc biệt cao, giá trị cũng rất thấp.

Hơn nữa có một số tài liệu đã không xuất bản nữa rồi, trên web cũng không tìm ra, cô còn phải đi cùng các bạn trong nhóm, tìm hỏi những bạn đã từng trong ngành sản xuất quần áo, sau đó lại tiếp tục sửa đồ.

Ngày tiếp theo, cô đã mệt mỏi gục xuống.

Hôm đó Thịnh Thắng xuất viện, Thịnh Thảo An về nhà, thì thấy Thịnh Thắng nằm trên sô pha trong phòng khách.

Nhưng Thịnh Thảo An chỉ tùy tiện liếc mắt nhìn Thịnh Thắng một cái sau đó liền bước nhanh về phòng của mình. Nhưng, cô ta chưa đi được vài bước, đã bị Thịnh Thắng gọi lại.

"Con muốn đi đâu?" Thịnh Thắng hỏi.

Thịnh Thảo An nói rất tự nhiên: "Con muốn về phòng! Mỗi ngày làm việc thật là mệt chết người."

Thịnh Thắng vừa mới bắt đầu không nói gì, Thịnh Thảo An liền tiếp tục trở về phòng, kết quả còn chưa đi được hai bước, Thịnh Thắng lại lên tiếng.

"Mỗi ngày làm chút công việc như vậy con đã cảm thấy mệt mỏi, vậy chắc chắn trước đây ba đã quá đề cao con rồi."

Mắt của Thịnh Thảo An vốn hơi híp, đột nhiên mở to, cô đi tới trước mặt Thịnh Thắng nói: "Ba nói cái gì? Mỗi ngày con đều có chút công việc sao?"

"Không phải vậy sao? Con nhìn Anh Anh một chút, người ta trẻ tuổi hơn con, thế nhưng mỗi ngày đều có thể mang cho Thịnh Thế rất nhiều đơn, hơn chục tỷ cũng có, thậm chí còn hơn." Thịnh Thắng thở dài, đứa con gái này rốt cuộc không giỏi giang bằng con trai ông!

"Nếu như ba đưa vị trí giám đốc Thịnh Thế, con nghĩ con có thể làm tốt hơn cô ta, ba có muốn thử một chút không?" Thịnh Thảo An nói.

"Bây giờ con mới có chút tài năng ấy, còn muốn ba tặng con vị trí đó, con muốn cho cả nhà chết đói sao?" Thịnh Thắng nói.

Bây giờ Thịnh Thảo An đúng là rất chán ghét người ba này, không nói lời nào liền nghi ngờ năng lực cô, mặc dù cô có đã một khoảng thời gian rất dài lăn lộn ở đây, thế nhưng hình như không có kém như vậy.

"Ba còn nghe người ta nói, nói con ở trong công ty chửi bới Anh Anh khắp nơi, nói con bé là bố nuôi ở bên ngoài. Con nghĩ lại xem, cái này nói ra, rốt cuộc ai mất thể diện hơn? Con có phải con gái ba không?" Thịnh Thắng hỏi.

Lúc Thịnh Thảo An nghe đến đó, liếc nhìn Thịnh Thắng một cái, cô ta nói: "Ba còn biết cái gì gọi là mất mặt? Con nói đều là sự thật!! Trong hoàn cảnh bây giờ chẳng lẽ ngay cả nói sự thật cũng không để con nói? Còn nữa, ba từ trước đến giờ chưa từng tuyên bố thân phận của con với bên ngoài, con có thể mất mặt sao?"

Thịnh Thảo An kỳ thực rất nổi tiếng ở nước ngoài, thế nhưng trong nước... đa phần mọi người đều không biết cô, cho dù trước đây có một tin tức về vết nhơ của cô thôi, nhưng Thịnh Thắng cũng không để cho bên ngoài biết Thịnh Thảo An thật ra là người của nhà họ Thịnh, bởi vì Thịnh Thắng sợ mất mặt. Những thứ này, gần đây cô hỏi thăm mới biết.

Lúc vừa mới vào công ty, cô vẫn có một loại cảm giác về sự ưu việt, nhưng lúc nhìn những người bên trên hình như hoàn toàn không biết cô là ai, có chút thất vọng. Nhưng sau này cô mới biết được, Thịnh Thắng từ trước đến nay chưa từng nói về con gái mình.

Điều này khiến cho Thịnh Thảo An vốn đang muốn nói rõ với Trần Tư Hàm, liền không muốn giải thích bản thân mình rốt cuộc có thân phận gì chút nào.

"Mày... mày cút đi, nhà họ Thịnh tao không có đứa con gái như mày." Thịnh Thắng quát.

"Cho nên, Cô cũng là vì như vậy cho nên mới nói mình không có nhà để về sao?"

Thịnh Thảo An nói đến đây, Nguyệt Nguyệt vội không chờ kịp đã hỏi, bé cảm thấy Thịnh Thảo An thực sự thật đáng thương, vì vậy lại càng ghét Tô Anh hơn một chút.

Thịnh Thảo An thở dài, lắc đầu: "Chuyện này tất nhiên không chỉ là như vậy."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.