CHƯƠNG 371: YÊU MÙ QUÁNG.
CHƯƠNG 371: YÊU MÙ QUÁNG.
Mộng Huyên ồ một tiếng.
Phản ứng này của Mộng Huyên cũng quá lạnh nhạt, hoàn toàn nằm của dự đoán của cô ta. Nhưng Tô Anh cũng sẽ không vì một điểm đó mà giữ lại người đáng ghét này ở bên cạnh, cô ta nói: "Tiền lương đến gặp kế toán để kết toán, sau này tôi sẽ không cho phép cô bước vào Thịnh Thế."
Mộng Huyên vẫn không nói gì, cũng không quay đầu, trở lại vị trí của mình thu dọn đồ đạc. Nhưng trong lúc thu dọn, cô ấy vẫn không nhịn được, bật khóc, dù sao cô ấy cũng hao phí khá nhiều thời gian ở đây, lâu đến mức ngay cả mình cũng không biết đã làm việc bao lâu, nhưng không thể giải thích được bị người ta đuổi việc như vậy.
Người bên cạnh cũng không đành lòng khi nhìn thấy dáng vẻ của Mộng Huyên nhưng không có một người nào có gan giúp đỡ cô ấy, dù sao người mà Mộng Huyên đắc tội chính là cấp trên mới nhất, nếu như trong lòng vị cấp trên này không vui thì chắc mỗi người bọn họ sẽ trở nên rất thảm.
Tô Anh cũng đúng là một người làm việc mạnh mẽ vang dội, suốt một thời gian dài từ trước đến giờ, người quán triệt nguyên tắc làm việc ở Thịnh Thế đều là Thịnh Trình Việt. Nhưng khi Tô Anh vừa đến thì lập tức trực tiếp đổi thành cô ta.
Nhưng chuyện Trình Việt không được lòng người là chuyện khác, dù sao Tô Anh cũng không phải là người nhà họ Thịnh, bọn họ vẫn nghị luận ầm ĩ vì cô ta đến.
Có người nói Tô Anh đến là vì cố tổng giám đốc Thịnh muốn người này làm con dâu, mà bây giờ nhìn lại thì hình như quan hệ giữa bọn họ không đơn thuần như vậy.
Mộng Huyên thu dọn đồ đạc xong, trước khi rời đi còn nhìn lại chỗ này rất lâu, tóm lại là hơi không bỏ được. Nhưng cũng không thể lưu luyến quá mức.
Cô ấy đứng ngay trước cửa công ty, nhìn tòa cao ốc cao vút lên mây, cầm điện thoại di động ra.
"Tổng giám đốc Thịnh, đúng là bị anh đoán đúng."
Mà Tô Anh - người làm cô ấy biến mất ở Thịnh Thế lại gọn gàng xinh đẹp xuất hiện trước mặt các phóng viên, để tất cả cho bọn họ đều phải suy đoán. Tô Anh nghe đủ loại nịnh nọt chỉ cười nhàn nhạt, thậm chí hơi oán hận khi nhìn về phía ống kính, cô ta biết có thể mấy người Thịnh Trình Việt cũng sẽ xem tin tức.
Cho dù không thể ở trước mặt bọn họ, dù ở trong ti vi, cô ta cũng phải để cho họ cảm nhận được sự tuyệt vọng và nỗi oán hận của mình. Nếu không vì bọn họ thì lúc này tội gì mà cô phải chịu uất ức như vậy?
Nhưng Tô Anh nhầm rồi! Bởi vì Thịnh Trình Việt không đi làm, nhà bọn họ vui vẻ hết mức, muốn chơi thế nào thì chơi thế đó.
Mỗi ngày Viễn Đan vẫn đạt hạng nhất, Nguyệt Nguyệt vẫn thích học tập, Tuấn Hạo thì... cưng chiều Quả Quả như cũ, dường như vẫn không có vấn đề gì ở đây.
"Các con, ở trong trường học, các con vẫn như trước sao?"
Thỉnh thoảng Tiêu Mộc Diên sẽ lo lắng hỏi một câu như vậy, sau đó mấy đứa bé luôn đồng loạt quay đầu, dùng ánh mắt nhìn kẻ "Yêu thương mù quáng" nhìn cô.
"Mẹ, lời mẹ thật buồn chán, mẹ có thể thử đoán xem lúc đi chơi hồ thì tụi con nên mặc quần áo xinh đẹp nào đi."
Cô bị bọn nhỏ oán giận... Rõ ràng cô chỉ muốn thể hiện sự quan tâm một chút thôi mà.
Thịnh Trình Việt bước đến ôm cả vai Tiêu Mộc Diên, nhìn vẻ mặt của cô thì anh gần như đã hiểu chuyện gì vừa xảy ra, anh nói: "Vợ, không phải đã nói là cho anh một chút tin tưởng à?"
"Em không tin tưởng anh lúc nào?"
"Vậy tại sao trong lòng em vẫn luôn nghĩ bọn nhỏ sẽ bị kỳ thị ở trường học?" Thịnh Trình Việt hỏi.
"Em như vậy không phải vì lo lắng bọn nhỏ sẽ bị kỳ thị, là lo lắng..." Tiêu Mộc Diên thấy có mặt bọn nhỏ nên hơi nghiêng đầu, nói nhỏ với Thịnh Trình Việt: "Em lo lắng là có khi nào đứa bé tên Tô Hoằng Nghị kia lại đến tranh cãi với con nhà chúng ta không."
Thịnh Trình Việt hơi nhướng mày, suy nghĩ lại những lời người trong trường đã nói với anh: “Gần đây đứa bé kia khá ngoan, cũng không có hình động gì."
"Thật không?" Tiêu Mộc Diên không quá tin tưởng Thịnh Trình Việt.
Thịnh Trình Việt chỉ có thể nhún vai lộ ra dáng vẻ chịu thua: “Tin tưởng anh đi, em lo lắng một vài đứa bé không bằng lo lắng cho anh đi."
"Anh có gì có thể lo lắng?"
"Anh có cược ba tháng với Âu Vũ Đình đấy!" Thịnh Trình Việt nhắc nhở.
Nhưng lời của Thịnh Trình Việt chỉ nhận được một cái trừng liếc của Tiêu Mộc Diên: “Anh còn biết ba tháng đánh cuộc của mình à? Nếu anh thật sự không đạt đến độ cao đó thì có thể anh sẽ chết, chẳng lẽ em còn không thể trông nom mấy đứa nhỏ ư?" Nói xong, cô xoay người tiến vào phòng ngủ, cũng không muốn để ý Thịnh Trình Việt.
Thịnh Trình Việt biết, đây là anh bị ghét bỏ, từ khi anh lập ra lần đánh cược này anh đã chịu nhiều loại ghét bỏ. Anh cũng biết Tiêu Mộc Diên thật sự nổi giận bởi vì lần ước hẹn đánh cược này của anh.
Nhưng Tiêu Mộc Diên không biết là nếu anh không nắm chắc thì chắc chắn sẽ không đánh cược như vậy.
Lúc này, điện thoại di động của anh reo lên, anh nghe máy, là cuộc gọi của Lâm Phong.
"Anh Việt, đã nhận được ba trăm năm mươi tỷ tiền vi phạm hiệp ước của nhà họ Tô."
"Biết rồi!"
Thịnh Trình Việt nhìn màn hình, không nhịn được cười lạnh, nhà họ Tô này vẫn luôn nổi tiếng keo kiệt, giàu có rộng rãi như vậy từ bao giờ? Đúng là đổi núi dựa có khác.
Giờ phút này anh lại mở mail ra, phát hiện N email liên quan đến Âu Vũ Đình, tất cả đều là phương án hợp tác.
Thịnh Trình Việt thật sự không biết Âu Vũ Đình yêu anh như vậy từ bao giờ.
Mà đối với chuyện này, Âu Vũ Đình bày tỏ là: Không thể để cho anh chết đi, chỉ còn một mình Tiêu Mộc Diên nuôi nhiều đứa bé như vậy, dù thế nào cũng phải để anh nuôi mấy đứa bé lớn lên trước rồi mới chết.
Nhưng mà Âu Vũ Đình cũng không biết rằng ngay vừa rồi, công ty của anh còn được thêm ba trăm năm mươi tỷ tiền vốn, anh có thể chỉ dùng ba trăm năm mươi tỷ này sáng tạo ra vô số ba trăm năm mươi tỷ. Hơn nữa sơ hở của nhà họ Thịnh không phải những thứ khác mà chính là bản thân Thịnh Thắng.
Tất nhiên anh biết cách quản lý công ty truyền thống, nhưng công ty mà anh lãnh đạo hoàn toàn không thể quản lý rõ ràng bằng phương pháp truyền thống. Hơn nữa Thịnh Thắng vẫn luôn tìm kiếm bên ngoài mà không để ý bên trong, lý do Thịnh Thế thất bại cũng quá nhiều.
Ngày tiếp theo, Thịnh Trình Việt đến công ty đi làm như thường ngày, bây giờ anh đã được mời làm phó tổng giám đốc của Tiêu Thị, nhưng là bởi vì đơn đặt hàng của Tiêu Thị cũng không nhiều như Thịnh Thế nên kết quả là ngày chín đêm năm trở thành thói quen thường ngày.
Ngày hôm đó, hơi khó có được có một nhân vật đến công ty nhỏ này, người kia là người vô cùng hot trên bản tin kinh tế và tài chính mấy ngày gần đây. Lúc đến, cô ta nhìn bài trí nơi này và vẫn luôn chê bai không hài lòng việc gì.
Cô nhân viên lễ tân nhìn người phụ nữ này, cô ta mặc váy áo đắt tiền, cử chỉ từ đầu đến chân đều có vẻ hơi giả, dù lúc này cô ta đeo kính râm cũng có thể cảm nhận được vẻ ghét bỏ truyền ra từ cô ta.
Trong lòng cô gái lễ tân trợn mắt: Nếu chê thì đặt chỗ này làm gì?
Nhưng vì công việc, cô gái lễ tân vẫn bước đến trước mặt người phụ nữ kia, có vẻ lễ phép hỏi: "Chào chị, xin hỏi chị đến tìm người sao?"
"Chẳng lẽ đến xin việc à?"
Giọng nói kia lành lạnh, càng nhiều hơn chính là khinh miệt, nhưng hai chữ xin việc đơn giản giống như nguyên nhân dẫn đến vô số tiếng cười.