Vợ Nhỏ Mang Thai Hộ Tổng Tài Full Dịch

Chương 363: Chap-363




CHƯƠNG 363: ĐÁNH CƯỢC

CHƯƠNG 363: ĐÁNH CƯỢC

Lông mày của Tiêu Mộc Diên đang nhướng đột nhiên hạ xuống, cô bắt đầu nắm tay đánh Thịnh Trình Việt.

"Bây giờ đã là lúc nào rồi mà anh còn lừa em!"

Thịnh Trình Việt hoàn toàn tiếp nhận, anh nói: “Bây giờ còn chưa đến giờ phút khủng hoảng gì, em không cần khẩn trương như vậy đâu."

Anh không nói, lúc đó Thịnh Thế quả thật không nghiệm trọng đến mức đóng cửa nhưng vẫn có một lỗ thủng rất lớn. Anh cũng sẽ không nói đến bây giờ lỗ thủng đó còn chưa được sửa xong.

"Em làm sao có thể không khẩn trương được chứ? Anh nhất định là chưa nghe được những người bên ngoài kia nói thế nào về anh. Nếu anh nghe được sẽ không thoải mái như vậy đâu." Mỗi lần Tiêu Mộc Diên đến bên ngoài văn phòng đều có cảm giác tội lỗi.

"Những lời bọn họ nói không phải là sự thật. Thật ra, sau khi rời khỏi Thịnh Thế, anh vẫn có thể sống tốt với mẹ con em, hơn nữa sẽ không có chuyện tăng ca gì đó xảy ra, chẳng lẽ điều này không tốt sao?" Thịnh Trình Việt cúi người và ghé sát mặt của Tiêu Mộc Diên.

Tiêu Mộc Diên đương nhiên cảm thấy như vậy rất tốt, nhưng. . . "Vậy anh có cảm thấy không nỡ không?"

"Sao anh phải cảm thấy không nỡ chứ?" Có phải cô gái nhỏ này suy nghĩ quá nhiều hay không?

"Ví dụ như lời em trước nói đó." Tiêu Mộc Diên quay mặt qua chỗ khác, tính không nhìn Thịnh Trình Việt.

Lần này Thịnh Trình Việt không xoay mặt Tiêu Mộc Diên qua, trái lại xoay người làm cho mình xuất hiện ở trước mắt cô: “Anh đã từng nói em phải có chút lòng tin vào anh rồi. Chẳng lẽ những năm qua, anh chỉ trông coi một Thịnh Thế thôi sao?"

"Anh nói vậy là có ý gì?" Tiêu Mộc Diên luôn cảm thấy trong lời nói Thịnh Trình Việt có ẩn ý gì đó.

"Không có ý gì cả! Anh chỉ mong em hãy yên tâm giao tương lai còn lại của em cho anh là được rồi." Thịnh Trình Việt nói.

Tiêu Mộc Diên cũng không tranh cãi nữa. Thật ra cô chỉ cảm thấy uất ức thay cho Thịnh Trình Việt mà thôi. Trước đây, cô cũng đã nghe anh nói rất nhiều điều.

Từ khi còn nhỏ đến thời niên thiếu, thậm chí trước đây không lâu Thịnh Trình Việt vẫn luôn tập trung trong công việc, đặt Thịnh Thế lên trên hết. Nhưng bây giờ Thịnh Thế có thành tích thì anh lại bị đá văng ra. Cô cứ thấy uất ức thay anh.

"Dù sao anh không cảm thấy không cam lòng là được rồi. Buổi tối anh thích ăn gì? Em tính sẽ đích thân xuống bếp khao anh một bữa, thế nào?"

"Hay là thôi đi, dù sao bây giờ anh có thời gian, anh cũng có thể học nấu cơm." Thịnh Trình Việt nghĩ nấu cơm cũng có chút thú vị nên nói: "Khả năng học tập của anh rất tốt. Chỉ là nấu cơm mà thôi, em cho anh hai ngày, anh tuyệt đối sẽ học được."

Tiêu Mộc Diên hơi do dự nhìn Thịnh Trình Việt, lại nghĩ hay thôi đừng vạch trần anh. Anh có tinh thần học tập hướng về phía trước là tốt rồi.

"Vậy cũng được, anh có thể về suy nghĩ xem thử." Tiêu Mộc Diên thấy mình còn có thể hướng dẫn anh một chút.

Thịnh Trình Việt nghĩ cần phải dùng điều gì đó để kéo Tiêu Mộc Diên ra khỏi tâm trạng bây giờ nên cúi xuống hôn lên mặt cô.

"Chà chà, bây giờ lại còn khoe ân ái ngay giữa ban ngày à? Hai người có thể có chừng có mực được không hả?"

Ngoài cửa xuất hiện vang lên giọng nói của một người đàn ông.

Thịnh Trình Việt và Tiêu Mộc Diên đồng thời nhìn qua, phát hiện có một người đàn ông đẹp trai đứng ở đó, trên tay còn cầm một tập tài liệu.

"Cậu tới đây làm gì?" Giọng nói của Thịnh Trình Việt đột nhiên trở nên lạnh lẽo.

Người đàn ông kia tự mình đi đến và đặt tập tài liệu kia ở trên bàn, nhìn Thịnh Trình Việt nói: “Cũng không biết cậu như vậy, rốt cuộc làm sao lại cướp Diên Diên ở bên tôi đi được chứ? Giọng nói lạnh như vậy, lẽ nào cậu còn không sợ làm vợ mình đông lạnh sao?"

"Âu Vũ Đình, tôi nghĩ chắc hẳn cậu tới tìm tôi không phải để nói nhảm chứ?" Thịnh Trình Việt che Tiêu Mộc Diên ở sau người. Anh luôn cảm thấy lời nói vừa rồi của Âu Vũ Đình có phần nguy hiểm. Nói vậy chẳng phải anh ta muốn tới cướp vợ mình sao?

Không phải chứ? Anh vừa mới xuống dốc, phía sau đã có người muốn cướp người của anh à?

Không sai, người tới chính là Âu Vũ Đình. Anh ấy thấy Thịnh Trình Việt khẩn trương như vậy thì không thương tiếc cười nhạo anh: “Tôi nói này, cậu không nhất thiết phải khẩn trương như vậy chứ? Bây giờ tôi đã có Bân Bân, không cần thiết phải cướp Diên Diên với cậu làm gì cả."

Anh ấy nói đến đây lại cảm thấy không ổn nên nghiêng đầu nói với Tiêu Mộc Diên ở phía sau Thịnh Trình Việt phía sau nói: "Xin lỗi, Diên Diên, anh nói vậy không phải cố tình hạ thấp em đâu. Anh chỉ muốn nói hình như anh tương đối thích Bân Bân hơn thôi."

". . ."

Lời Âu Vũ Đình nói đã thành công làm cho không khí lúng túng đến một cảnh giới mới rồi.

"Cho nên rốt cuộc cậu tới đây làm gì?" Thịnh Trình Việt mất kiên nhẫn hỏi.

Âu Vũ Đình bất lực nhún vai, mở tập tài liệu mình cầm tới và nói: "Đây chính là phương án hợp tác do tôi mang đến. Hôm nay tôi tới là muốn hợp tác với các người."

"Hợp tác?" Thịnh Trình Việt có cảm giác như đang nghe nhầm vậy: “Sau khi cậu xem xong tin tức, chuyện đầu tiên chẳng lẽ không phải là muốn thấy người khác rơi xuống giếng còn ném thêm đá chứ?"

"Thịnh Trình Việt, cho dù trước đây chúng ta có mâu thuẫn nhưng tốt xấu gì cũng từng cùng nhau lớn lên. Cậu có thể nghi ngờ nhân cách của tôi như vậy sao?" Âu Vũ Đình lập tức cảm thấy mình sai rồi, không nên tự nhiên thấy thông cảm mà tới giúp đỡ người tên là Thịnh Trình Việt này.

Thịnh Trình Việt nói: "Cậu thấy cậu có gì có thể làm cho tôi hoàn toàn tin tưởng sao?"

Âu Vũ Đình cẩn thận suy nghĩ một lát vẫn thấy thật sự không có: “Lần này tôi tới tìm cậu thật sự là vì chuyện hợp tác. Bản thân cậu rời khỏi Thịnh Thế không sao, nhưng cậu đã nghĩ chưa? Cậu còn có một gia đình lớn cần phải nuôi đấy? Cậu thấy với tình hình của cậu bây giờ thì có thể nuôi được bọn họ sao?"

"Sao không thể chứ?" Thịnh Trình Việt nhớ tới chuyện người khác vừa không có tiền đều rơi vào tình cảnh vợ con ly tán. Anh ngược lại thì hay rồi, lúc trước bị người thông cảm không nói, còn được tình địch trước đây quan tâm. Chẳng lẽ anh lại vô dụng như vậy sao?

"Thịnh Trình Việt, bây giờ không phải là lúc để cho cậu cậy mạnh đâu." Âu Vũ Đình đột nhiên nghiêm mặt nói: "Thật ra giao chuyện này cho cậu, tôi cũng rất yên tâm. Dù sao năng lực của cậu tôi cũng không có lời gì để nói. Vụ làm ăn này khá lớn, lợi ích thu được cũng tương đối khả quan, cậu đừng có vừa mở miệng đã muốn từ chối nhanh như vậy chứ?"

Thịnh Trình Việt cảm thấy có phải đám người này đang hiểu nhầm gì mình không? Anh ném tập tài liệu sang bên cạnh: “Cho dù lời cậu nói làm tôi thấy rất không thoải mái, nhưng không thể phủ nhận điều cậu nói vẫn là sự thật. Chẳng lẽ hai người thật sự cho rằng Thịnh Trình Việt tôi rời khỏi Thịnh Thế thì không làm được gì nữa sao?" Thịnh Trình Việt vẫn không nhịn được hỏi ra lời cuối cùng.

Lần này, thật đúng là làm khó cho mấy người bọn họ rồi. Nếu bọn họ nói đúng chẳng phải sẽ động tới lòng tự trọng của người ta sao? Thật sự không thể nào đả kích lòng tự trọng của người đàn ông này đâu.

Nhưng nếu nói không phải thì có thể quá giả dối không?

Thịnh Trình Việt thấy hai người im lặng thì đại khái đã biết được tâm tư của bọn họ.

"Chúng ta tới đánh cược đi?" Thịnh Trình Việt đột nhiên nói.

"Đánh cược gì?" Tiêu Mộc Diên hỏi trước. Cô luôn cảm thấy Thịnh Trình Việt sẽ làm ra chuyện gì đó vượt ra ngoài dự đoán của mình.

"Trong vòng ba tháng, anh sẽ làm cho Tiêu thị ngang hàng với Thịnh Thế. Nếu như không thể. . . Vậy anh sẽ nhảy từ tầng thượng của Thịnh Thế xuống."

Thịnh Trình Việt vừa mới dứt lời, đã bị Tiêu Mộc Diên nắm lấy mặt.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.