Trái tim của Cố Trường Quân hung hăng siết chặt, tình cảm giữa anh ấy và Ôn Thanh Vân là hai bên cùng ủng hộ, cũng giống như tình yêu.
Bọn họ sẽ không vì một phương khác mà muốn chết muốn sống, mà sẽ tỉnh táo.
Anh ấy cũng cho là mình sẽ thủy chung với loại tình cảm này.
Nhưng sau khi gặp được.Josh, anh ấy mới hiểu được, tình yêu không chỉ đơn giản là ái mộ, mà còn bao hàm rất nhiều cung bậc cảm xúc khác.
Ví dụ như… Đau lòng.
Đối diện với.Josh chính là loại cảm giác khiến cho người ta thực sự đau lòng kia.
Josh sẽ không nói gì, chỉ yên lặng đứng sau lưng anh ấy, vì anh ấy mà làm bia đỡ đạn và chịu các loại tổn thương.
Anh ấy vẫn luôn biết.Josh vì mình mà bỏ ra rất nhiều, nhưng lại không biết, cô ta đã sớm vì mình mà không màng sống chết, chưa hề nghĩ tới phải sống sót thật tốt.
Anh ấy ôm thật chặt cơ thể yếu ớt của.Josh, mất tích hơn nửa tháng, cô ta gầy như que củi, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy.
Trái tim… Vô cùng đau đớn.
“Có phải là… Tôi đồng ý với bà thì bà sẽ bỏ qua cho.Josh không?”
“Đúng, tôi muốn cậu hai nhà họ Cố phải vĩnh viễn trung thành với con trai của tôi, sống chết vì nó, giải quyết mọi chướng ngại vật cho nó.”
“Được…”
Cố Trường Quân chém định chặt sắt, không có nửa phần do dự, trực tiếp phun ra một chữ “được”.
Nhưng lời còn chưa nói hết đã bị.Josh gắt gao níu chặt lấy ống tay áo: “Không được… Cái lồng giam này đã nhốt anh sáu năm ròng, còn nhốt em cả một đời… Bây giờ em sắp được giải thoát, cầu xin anh… không cần phải vì em mà đặt mình vào nguy hiểm. Bây giờ anh là… người cầm lái của gia đình, làm sao phải vì em mà làm chó săn cho người khác? Em có chết cũng không quan trọng, anh vẫn còn Ôn Thanh Vân, khụ khụ..” Cô ta phun ra một ngụm máu tươi, Cố Trường Quân không muốn để cô ta nói chuyện, nhưng cô ta lại kiên trì thổ lộ ra tất cả những chuyện trong đáy lòng mình.
Cô ta gắt gao bắt lấy tay của anh ấy, lòng bàn tay của cô ta lạnh lẽo, mà lòng bàn tay của anh ấy lại nóng như lửa: “Anh còn có Cố Cố… Van xin anh… Rời khỏi chỗ này đi, ra khỏi cánh cửa này, không cần quan tâm đến em, trở lại vị trí nên có của mình đi. Không cần báo thù cho em, cũng không cần nhớ đến em, em chỉ mong… Chỉ mong anh sống tốt, đừng làm ra chuyện trái với lương tâm…
Cô ta đau khổ nói xong thì nhắm mắt lại, khóe mắt đã vô cùng ướt át.
Cố Trường Quân nghe được từng câu từng chữ này đều sắc bén giống như gai, hung hăng đâm vào đáy lòng của anh ấy.
Anh ấy ôm chặt lấy cô ta, để cô ta dựa lên ngực mình: “Sáu năm trước em và anh làm giao dịch, đúng là anh cảm thấy trái lương tâm. Nhưng… Không biết bắt đầu từ khi nào, trái tim anh đã cam tình nguyện đi theo em, canh giữ ở bên cạnh em. Nơi nào có em, anh chưa từng cảm thấy nơi đó là lồng giam. Nếu như em chết, cho dù địa vị của anh có vững vàng cũng không thể nào vui vẻ.”
“Quả thật cả đời này anh chỉ yêu hai người phụ nữ, nhưng không có nghĩa là anh gặp một người lại yêu một người, rời xa em anh không thể đi tìm Ôn Thanh Vân. Khi về già anh chỉ muốn sống cùng với em, đến cùng thì em có hiểu hay không!”
“Khụ khu…”
Cô ta càng ho kịch liệt, là tác dụng của độc.
Máu ho ra đều là màu đỏ thẫm, nhìn mà mất hồn mất vía.
“Cứu cô ấy, tôi không thể để cho cô ấy chết!”
Anh ấy gầm thét lên tiếng với phu nhân.
“Nói như vậy là cậu đồng ý làm giao dịch với tôi rồi?”
“Đúng, tôi đồng ý, tôi muốn cô ấy sống sót, phải sống sót thật lâu. Nếu như cô ấy chết, tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho mẹ con các người, để các người nợ máu phải trả bằng máu!”