Anh ta có chút không vui, nói: “Ước chừng hơn một năm tôi đã không xuất hiện, thiếu chút nữa thì không ra được. Em không chúc mừng tôi sống sót sau tai nạn thì thôi, ngược lại câu đầu tiên chính là quan tâm đến tên phế vật kia…”
“Anh nói ai là phế vật?”
Thiện Ngôn còn nói chưa hết câu, Bạch Thư Hân nghe không trôi, nhịn không được liền phản bác lại.
Thiện Ngôn miễn cưỡng đầu hàng vì tính khí của cô ấy.
“Vậy đi. Ôn Mạc Ngôn đã ngủ say, cơ thể này… cũng thật là kém tôi phải hôn mê một thời gian mới có thể đi lại được.
Tôi tới, là thay anh ta xử lý một chút chuy: “Anh nói vậy là có ý gì? Xử lý chuyện gì?
“Chuyện đó. Minh Tâm, cô có thể tránh đi không?”
“À à, hai người cứ từ từ nói chuyện, tôi đi chuẩn bị đồ ăn cho hai người Hứa Minh Tâm thức thời rời đi.
Khi cô trở lại bên trong, không ngờ tới lại nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.
“Christie?2”
Cô ta cũng tới đây ư?
Christie hai mặt đỏ hoe, vừa nhìn thấy cô liền vội vàng lau khóe mắt, giả vờ như không có chuyện gì.
“Tôi đến xem anh ta thế nào. Dù cho hiện tại anh ta là nhân cách thứ hai, nhưng cơ thể là của chồng tôi. Tôi cũng nên đề phòng nhân cách thứ hai lợi dụng cơ thể của chồng tôi để làm càn”“
“Ôn Mạc Ngôn… Rốt cuộc anh ta đã làm sao vậy? Anh ta không xảy ra chuyện, nhân cách thứ hai cũng sẽ không xuất hiện”
Hứa Minh Tâm lo lắng hỏi.
Christie nghe thấy thế, nắm đấm lặng lẽ xiết chặt, tàn ác nhìn về phía Bạch Thư Hân.
“Tôi đã đánh giá cô ta quá thấp. Tất cả mọi chuyện đều do.
cô ta đã gây ra.”
“Anh ta chết Thiện Ngôn nói từng chữ một.
“Anh nói cái gì?”
Đồng tử của Bạch Thư Hân đột nhiên co rút lại, trong tình thế cấp bách, cô ấy túm lấy cổ áo của Thiện Ngôn. Thiện Ngôn không giãy giụa, chăm chú nhìn vào đôi mắt của cô ấy, giọng nói một lần nữa rơi xuống: “Anh ta chết rồi. Nói một cách chính xác là anh ta đã hoàn toàn rơi vào trạng thái ngủ say, không có khả năng tỉnh lại nữa. Anh ta hoàn toàn từ bỏ quyền khống chế cơ thể này. Một khi chủ nhân của nó từ bỏ, tôi liền tự do. Bây giờ tôi không phải là Ôn Mạc Ngôn, mà là Thiện Ngôn, là giao ước giữa anh ta với em”
“Giao ước?” “Em quên rồi sao. Giao ước của hai người, nước sông không phạm nước giếng. Ôn Mạc Ngôn là người thừa kế của nhà họ Ôn, là chồng của Christie, cho dù trong trái tim đều tràn ngập hình bóng của em, nhưng bị vướng bởi thế tục, không cách nào vẹn toàn. Cho nên, cách duy nhất anh ta có thể nghĩ ra là như vậy. Ôn Mạc Ngôn chết rồi, mà tôi…
thuộc về em”
“Tôi và anh ta từ trước đến nay đều mâu thuẫn, không vừa mắt lẫn nhau. Thế nhưng anh ta thực sự đã cầu xin tôi. Tôi vẫn luôn biết anh ta đang nghĩ cái gì. Trong đêm khuya thanh vắng, anh ta nói chuyện với chính mình vô số lần, trên thực tế là đang nói cho tôi nghe” “Anh ta nói, anh ta không thể yêu em, muốn tôi thay anh ta dùng cơ thể này bảo vệ cho em. Chỉ là, anh ta không nâng niu thân thể của chính mình, đau lòng đến sinh bệnh, nôn ra vài ngụm máu nhưng anh ta vẫn một mực chống đỡ. Anh ta cho rằng bản thân có thể kéo dài cho đến khi ba tháng kết thúc, cũng không muốn tôi ra ngoài sớm hơn”“