Giống như một nút thắt chết, không cách nào giải thoát.
Bọn họ nhanh chóng khởi hành, sau một tuần thì đã đến được Lon don và chuyển vào trong bệnh viện khép kín.
Đây là bệnh viện tư nhân của nhà họ Ôn, nằm ở một nơi hẻo lánh, bác sĩ trong bệnh viện đều ký hợp đồng làm việc trọn đời, sẽ không tiết lộ cơ mật.
Bên trong bệnh viện cũng tuyệt đối an toàn, vì vậy Cố Cố mới có thể bình an vô sự mà ở trong đó lâu như thế.
Sau khi bọn họ vào trong thì Cố Gia Huy đã đi làm, không chậm trễ thêm một giây một phút nào nữa.
Đây là bệnh viện nhưng không hề có không khí nặng nề, ảm đạm, bác sĩ nhiều hơn bệnh nhân, khắp nơi xung quanh đều có thể nhìn thấy bãi cỏ, vườn hoa, thậm chí còn có cả hồ bơi lộ thiên.
Chỗ này giống với khu nghỉ dưỡng hơn, thiết bị hoàn thiện, nửa phía trước là bệnh viện, nửa phía sau là khu nhà ở.Hứa Minh Tâm sống ở phía sau, cách xa khu bệnh.
Bạch Thư Hân còn chưa kịp sắp xếp xong đồ đạc thì không ngờ Ôn Mạc Ngôn đã chạy đến.
Cô ấy không ngờ bệnh viện này lại là sản nghiệp riêng của nhà họ Ôn, được bí mật kinh doanh đã nhiều năm.
Ôn Mạc Ngôn nắm chặt lấy tay cô ấy rồi nói với Hứa Minh Tâm: “Mượn trước, tối sẽ trả lại cho cô”
“Vậy… Vậy anh đi đi”
Hứa Minh Tâm nói với giọng yếu ớt.
Ôn Mạc Ngôn dắt Bạch Thư Hân lên thẳng xe.
“Anh làm gì thế?”
“Đến rồi mà sao không nói cho anh biết Sắc mặt Ôn Mạc Ngôn không được tốt, tối sầm, dường như đang tức giận.
Bạch Thư Hân không hiểu gì, chỉ cảm thấy anh ta rất kì lạ.
Xa nhau lâu như thế, giờ gặp lại, anh ta không xin lỗi thì thôi đi, không ngờ lại còn nổi giận?
Rõ ràng là suốt hơn nửa tháng anh ta đã im lặng không có tin tức gì, sao lại còn trách cô ấy?
“Tại sao phải nói cho anh biết? Anh là gì của em? Hơn nữa Cố Gia Huy đã giúp em sắp xếp xong xuôi hết mọi thứ, em còn cần anh làm gì nữa?”
“Vì vậy, anh có ích thì em cần anh còn anh không có ích thì em sẽ tránh anh thật xa hả? Đừng quên, vẫn chưa hết thời hạn ba tháng đâu đấy?”
“Anh thật sự để tâm đến ba tháng đó sao? Người biến mất trước là anh, không phải eml”
“Vậy tại sao em không tìm anh? Em có biết anh đã đợi điện thoại của em đợi đến phát điên không?”
Ôn Mạc Ngôn đột nhiên đạp chân phanh, xe đột ngột dừng lại.
Vang lên bên tai cô ấy là tiếng la hét khàn đặc như một con sư tử đang bị thương.
Vì quán tính nên cơ thể cô ấy nhào mạnh về trước rồi lại giật ngược ra sau.
Dù ghế ngồi rất mềm mại nhưng cô ấy vẫn bị nhồi đến mức lộn nhào.
Cô ấy vẫn chưa kịp mắng thì không ngờ đã ngã vào một vòng tay ấm áp.
Cánh tay anh ta mạnh mẽ ôm chặt lấy cô ấy, kéo cô ấy vào lòng.
Hai cơ thể ép sát vào nhau chỉ cách nhau có một lớp áo.