“Cô cho rằng tôi đang nói đùa với cô sao? Ôn Mạc Ngôn đã chết rồi, anh ấy không về được nữa, chính tay cô đã giết anh ấy!”
“Ôn Thanh Vân, chính tay cô đã giết chết em trai của cô, cô là kẻ sát nhân, còn Christie là đồng phạm. May mà là tôi biết, không phải Ôn Mạc Ngôn, nếu không… anh ấy chết không nhắm mắt!” Bốn chữ cuối cùng, anh ta cắng răng mà nói ra!
Ôn Thanh Vân nghe xong bốn chữ cuối cùng cảm thấy đây như là những lời phán quyết cho tội ác của mình, mỗi từ như thấu tận tâm can.
Cô ấy hy vọng đây chỉ là một trò đùa mà Ôn Mạc Ngôn làm với mình, nhưng cô ấy biết tính cách của Ôn Mạc Ngôn, anh ta không thể bất kính với cô ấy như thế.
Cô ấy còn chưa kịp nói thêm điều gì, Thiện Ngôn đã cúp điện thoại.
Trong lòng Ôn Thanh Vân vô cùng rối loạn, cô ấy thu dọn đồ đạc suốt cả đêm rồi vội vàng từ nước ngoài trở về.
Bạch Thư Hân ngủ mê man một hồi lâu, trong mơ… cô đã gặp Ôn Mạc Ngôn.
Anh ta khẽ mỉm cười với chính mình, đầu ngón tay lưu luyến, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt cô ấy.
Cô ấy có cả ngàn lời muốn nói với anh ta, và anh ta đều kiên nhãn lăng nghe.
Giấc mơ này rất lâu, rất lâu, nhưng cô ấy vẫn chưa nói hết lời.
Thiên ngôn vạn ngữ, làm sao có thể nói hết trong một giấc mơ ngắn.
Từ trong mơ tỉnh lại, cô ấy mở to mắt nhìn trần nhà trống rỗng, nước mắt tuôn rơi như mưa.
Hứa Minh Tâm bưng điểm tâm đi vào, nói: “Cậu dậy rồi à, hôm qua cậu chưa ăn gì cả, mình nấu chút cháo gà, rất tốt cho dạ dày, cậu nếm thử chút đi”
“Minh Tâm, mình gặp ác mộng, mình mơ thấy Ôn Mạc Ngôn đã chết.”
Cô ấy cười khổ nói: “Chắc là mình bị điên rồi, người đang yên đang lành sao lại chết được chứ?”
Hứa Minh Tâm há hốc mồm khi nghe thấy lời này, không biết phải làm sao.
“Thư Hân… Ôn Mạc Ngôn, Ôn Mạc Ngôn thật sự mất rồi.”
“Thư Hân, mọi người trên thế giới này có thể gạt tớ, nhưng cậu thì không thể đâu!”
Cô ấy kích động nắm lấy tay Hứa Minh Tâm, khiến cô nghẹn lời.
Cả thế giới này có thể làm tổn thương cô ấy, nhưng Hứa Minh Tâm thì không thể.
Họ là những người bạn tốt nhất, là chị em, và không thể làm tổn thương nhau.
Khi cô đang bối rối, Thiện Ngôn bước vào. Anh ta thay quần áo, một bộ vest và giày da, với đôi mắt mang theo chút tơ vàng.
Khoảnh khắc nhìn thấy anh ta, Hứa Minh Tâm trừng to hai mắt, có chút hoảng hốt.
Đây… đây là Ôn Mạc Ngôn hay là Thiện Ngôn.
“Để đó cho tôi, tôi sẽ cho cô ấy ăn”
“Anh là…
“Ôn Mạc Ngôn”
Anh ta nở nụ cười nhạt, sau đó nhận lấy chén cháo trong tay cô.
Bạch Thư Hân đang khóc vì vui mừng, ngã vào trong vòng tay anh ta, nắm chặt áo của anh ta, như thể sợ nới lỏng một chút thì anh ta sẽ biến mất.
“Ôn Mạc Ngôn, em biết đó là mơ thôi mà, em biết mà…”
“Em gặp ác mộng sao? Ai cũng có thể rời bỏ em, nhưng anh thì không.”
Anh ta nháy mắt ra hiệu với Hứa Minh Tâm, cô lập tức hiểu ra Ôn Mạc Ngôn không hề trở về, mà là Thiện Ngôn đang phối hợp diễn trò với Bạch Thư Hân.