Chương 2013
Sau khi về đến nhà, nhìn thấy bữa ăn chuyên dành cho phụ nữ đang mang thai, cô cảm thấy rất mệt mỏi.
Thôi cứ ăn vậy, có còn hơn không.
Cô cảm thấy khoảng thời gian này, được bổ sung quá nhiều chất dinh dưỡng, nên cả người tròn xoe rồi.
“Anh đã mời bác sĩ riêng của nhà mình đến rồi, ông ấy sẽ kiểm tra sức khỏe cho em.
Em mới mang thai được hai tuần nên là buổi kiểm tra này không thể thiếu được”
“Kiếm tra ư?”
Hứa Minh Tâm đột nhiên cảm thấy căng thắng, nhìn Cố Gia Huy.
Anh trao cho cô một ánh mắt trấn an. Anh đã sớm thiết lập mối quan hệ với toàn bộ cá bệnh viện lớn nhỏ trong Đà à , nhất định họ sẽ không để lộ một tí sơ hở nào của lời nói dối này ra cả.
Bác sĩ riêng của nhà anh chắc chăn cũng không phải ngoại lệ.
Hứa Minh Tâm thở phào nhẹ nhõm. Một lúc sau, bác sĩ đã đến để kiểm tra, bác sĩ nói răng sức khỏe của cô rất tốt, dinh dưỡng chắc.
chắn là không thiếu, chỉ có điều xương quá mỏng, xương chậu hơi hẹp nên sinh con khá vất vả.
Thai nhi khỏe mạnh, đợi qua vài tuần nữa sẽ xem lại vì bây giờ thai nhi còn nhỏ quá.
Bác sĩ nói bây giờ thai nhi đã có mắt có mũi rồi, ông cụ bị lừa đến chết lặng, Ngay cả Hứa Minh Tâm cũng âm thầm đưa ngón cái lên: “Anh tiếp tục nói dối đi!”
“Vậy nên là, ba tháng sau hai vợ chồng có thể dọn về sống với nhau rồi, điều này tốt cho việc sinh con.”
Bác sĩ còn thêm một câu nữa vào cuối.
Nghe được những lời như vậy, Hứa Minh Tâm hận không thể bước đến hôn ông ta.
Đúng thật là một người tốt! Trên đời này sao lại có người tốt đến vậy cơ chứ.
Cố Gia Huy cũng cảm ơn không ngớt lời, khiến bác sĩ cũng không biết phải làm thế nào cho phải Ở cùng nhau quả thật có lợi cho việc sinh con, đây là một kiến thức khá cơ bản.
Khi nghe được những lời đó, ông cụ có chút khá là lúng túng nhưng cuối cùng cũng đồng ý.
Lời khuyên của bác sĩ rất có tầm ảnh hưởng.
Bác sĩ liếc mắt nhìn Cố Gia Huy rồi nói với vẻ không bãng lòng lắm: “Này nhóc, kiềm chế lại một chút nhé! Đợi ba tháng nữa rồi tính”
“Bác sĩ, để tôi tiên ông nhé”
Hứa Minh Tâm cũng chân thành nói: “Bác Sĩ, cảm ơn ông rất nhiều.”
“Mợ chủ khách sáo quá rồi, cảm ơn tôi làm gì chứ, đây là việc tôi nên làm mà”
Bác sĩ khách sáo nói, sau đó xoay người rời đi.
Bây giờ ông cụ không còn ở đây nữa, Hứa Minh Tâm cười nói: “Ông bác sĩ này được việc đấy chứ, ông ta biết chúng mình đang lo lắng vì chuyện này. Không ngờ ông ấy lại là người “đến đưa than vào mùa đông” cho chúng ta.
Anh nhớ tăng lương cho ông ta nhé.”
“Xem ra chỉ có thể đợi thêm ba tháng nữa mới có thể “ăn” em thôi”
Cố Gia Huy bất lực ôm đầu, sao con đường “ăn thịt” của anh lại gập ghềnh như vậy chứ?
“Hôm nay có thể ngủ ngon giấc rồi, ngủ ngon nhé anh”