Vợ Nhỏ, Cuối Cùng Em Đã Lớn Dị Bản

Chương 857




Chương 857

Cố Gia Huy nghe thấy những lời này, sắc mặt liền trở nên có chút khó chịu.

“Cô đã nói xong chưa?” Anh lạnh lùng nói.

“Anh Trung, rõ ràng cô ta đang cố ý mà! Anh phải cẩn thận đề phòng với loại phụ nữ này mới đúng, em nghi ngờ lần này cô ta căn bản đang giả vờ để tranh thủ giành được sự đồng cảm của anh đó.”

“Hình như chuyện giữa tôi và cô ấy không liên quan gì đến cô hết.”

“Nhưng mà…”

Ngô Ưu còn chưa nói xong thì đã bị Cố Gia Huy không chút khách khí cắt ngang: “Đêm khuya rồi, mời cô cứ tự nhiên.”

Nói xong liền đóng sập cửa lại, bỏ Ngô Ưu đứng một mình ngoài cửa.

Nếu như không phải anh nể tình cũ giữa mẹ anh và nhà họ Ngô thì anh sẽ không nhẫn nhịn như vậy.

Ngô Ưu tức đến mức nắm chặt nắm đấm, thật sự cô ta không nhịn được nữa nên đã trực tiếp xông tới phòng của Hứa Minh Tâm.

“Con hồ ly tinh như cô, rốt cuộc cô đã làm gì anhGia Huy rồi? Rốt cuộc thì cô đã giở thủ đoạn gì với anhGia Huy rồi?”

“Tôi… tôi không có giở trò gì mà! Tôi chỉ là chủ động lao vào vòng tay của anh ấy, hôn một chút, sờ một chút, chỉ là thiếu chút tìm một khách sạn nào đấy để thuê phòng thôi mà.”

Hứa Minh Tâm cười rạng rỡ và nói, không hề cảm thấy xấu hổ.

Ngô Ưu nghe thấy những lời này thì tức đến mức giậm chân. “Cô… cái loại phụ nữ không biết xấu hổ như cô, năm nay cô mới mười chín tuổi thôi đó, còn chưa tốt nghiệp đại học nữa mà đã vô liêm sỉ như vậy rồi sao? Cô không sợ tôi sẽ mang những chuyện này truyền ra ngoài, để cho mọi người đều nhìn thấy sự giả tạo của cô sao?”

“Tôi vô liêm sỉ cái gì chứ, không phải là tất cả mọi thứ tôi đều học hỏi từ cô hay sao? Không phải cô cũng giả vờ đau chân rồi bảo anh ấy đưa cô đến bệnh viện sao? Sao hả? Việc cô làm là hợp pháp, còn việc tôi làm là sai hay sao? Đây là đạo lý ở đâu ra thế?”

“Cô… dù sao thì tôi cũng không để tiện và hèn hạ như cô, cô căn bản không phải tới đây để thắp hương, mà là vì cô biết anhGia Huy ở đây cho nên mới đi theo. Cô có biết xấu hổ không mà lại còn có thể làm ra loại chuyện này?”

Nghe thấy những lời này của Ngô Ưu, Hứa Minh Tâm cảm thấy cực kỳ buồn cười.

Sao cô ta có thể không biết ngại mà nói cô trong khi cô ta cũng chính là người như vậy nhỉ?

Tại sao cô ta có thể đứng trên đỉnh cao đạo đức mà buộc tội cho cô, đầu óc của người phụ nữ này bị hỏng rồi sao?

Không hợp lý một chút nào đâu nhé!

“Cô Ngô, phiền cô đi ra ngoài có được không? Cô ở đây líu ra líu ríu rất ồn ào, tôi còn phải đi ngủ nữa!”

“Cô cút ra ngoài ngay cho tôi, gia đình tôi không hoan nghênh cái loại kỹ nữ tâm cơ như cô tới đây, cô cút ra ngoài cho tôi!”

Cô ta lao tới và mang hết đồ đạc của Hứa Minh Tâm vứt ra ngoài cửa.

Hiệu quả cách âm ở đây không đủ tốt, sau khi Cố Gia Huy nghe thấy liền vội vàng chạy đến, vững vàng bắt được từng món đồ của Hứa Minh Tâm bị Ngô Ưu đáp ra ngoài cửa.

Nhưng Ngô Ưu vẫn còn chưa nhận ra điều đó, cô ta chỉ thẳng vào mũi Hứa Minh Tâm và nói.

“Mau đứng dậy cho tôi, nhà tôi không chào đón thứ đàn bà đê tiện như cô!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.