Chương 714
“Mỗi người đều có nguyên tắc và giới hạn cuối cùng của riêng mình. Còn ranh giới cuối cùng của anh là không làm tổn thương đến người mà anh quan tâm. Anh sẽ không làm tổn thương em, tổn thương chị Hoàn, tổn thương Yên, Lệ Nghiêm, cũng sẽ không làm tổn thương ông cụ. Nếu gây thương tích cho Cố Triệt và Cố Tử Vị thì người đau khổ nhất chính là ông cụ.”
“Không ai thật sự là người tốt hay kẻ xấu hết, anh chỉ làm điều mà anh phải làm mà thôi. Em biết anh muốn trả thù cho anh hai, đòi lại công bằng cho chị Hoàn nhưng anh không hề muốn gây hại đến tính mạng của anh ta.”
“Vì vậy… em tin anh, không phải anh làm.”
Hứa Minh Tâm dứt lời, Cố Gia Huy bước nhanh đến trước ôm lấy cô vào lòng.
Cố Gia Bảo tin chắc không phải anh làm thì anh có thể hiểu được.
Ông ấy là bố của anh, nuôi nấng anh hơn hai mươi năm nên hiểu rõ tính tình của anh.
Nhưng anh và Hứa Minh Tâm mới biết nhau hơn nửa năm mà cô lại có thể tin tưởng và thấu hiểu anh đến vậy.
Bất kỳ người đàn ông nào cũng cần một người vợ như thế. Mỗi một câu nói của cô nhóc này đều đâm thẳng vào tim anh, nơi mềm mại nhất của trái tim bắt đầu ào ào sụp đổ.
Hứa Minh Tâm vùi trong lồng ngực của anh, cảm nhận được sự run rẩy nhỏ nhoi từ anh thì chợt thấy đau lòng.
Cả nhà Cố Triệt gặp nạn dẫn đến việc Cố Gia Huy trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích.
Có lẽ anh cũng lười giải thích, dù có nói cũng chẳng ai tin.
Vẻ bất đắc dĩ này khiến cô đau lòng.
Vừa nãy anh còn bị Cố Triệt đánh nữa, nhất định là rất đau!
“Chú ba Cố, miệng anh còn đau không? Em đi lấy thuốc bôi cho anh nhé?”
“Không đau, ôm em là hết đau ngay.”
“Nói bậy, anh ôm em thì sao hết đau được?”
“Em chính là phương thuốc hữu hiệu nhất của anh rồi.”
Vừa dứt lời, anh buông cô ra, cúi người cho cô một nụ hôn thật sâu và dịu dàng. Hứa Minh Tâm lập tức đánh mất phòng tuyến của mình quên cả việc lấy thuốc cho anh.
Cái hôn này làm Hứa Minh Tâm chìm đắm trong biển tình, hơi thở dồn dập, gương mặt đỏ bừng.
Cố Gia Huy bế ngang cô lên đi về phòng ngủ.
“Cố Gia Huy, tối mai về nhà cũ ăn cơm đi, trong khoảng thời gian này xảy ra rất nhiều việc, em cảm thấy ông cụ là người đáng thương nhất. Suy cho cùng, anh hay Cố Triệt bị thương thì ông cũng đều vô cùng đau khổ.”
“Được, anh nghe lời em.”
Cố Gia Huy ấm áp đáp lại.
Chỉ cần cô nhóc này luôn ở bên anh thì anh cam lòng buông sự kiêu ngạo không chịu khuất phục của mình xuống.
Anh không thích yếu thế, không thích xử trí theo cảm tính, như vậy có vẻ mình quá mức lụy tình.
Nhưng anh đồng ý thay đổi trở nên có tình người hơn vì cô.
Anh thích mình bây giờ.
Ngày hôm sau họ về nhà cũ ăn cơm, sắc mặt Cố Gia Bảo không tốt nhưng thấy hai người tới thì cũng cố gượng cười.