Chương 1350
Cô nắm chặt tay, móng tay đâm sâu vào da thịt, cảm giác hơi đau rát.
Xem ra trong một thời gian ngắn cô không thể ra ngoài được rồi.
Cô nhìn xung quanh, lầu hai có ban công nhưng không có lan can.
Đoán là không ai dám đột nhập vào nhà họ Quý để trộm cướp rồi.
Cô ló đầu ra nhìn, bên ngoài có cục nóng điều hòa và đường ống nước, nếu nhảy lên điều rồi đi xuống theo đường ống trước, không biết có thể trốn thoát được không?
Hiện tại Cố Gia Huy thế nào cô cũng không biết, có nhất định phải đi xem, cũng không thể để anh lo lắng cho mình được.
Cô nghiến răng, không quan tâm đến Quý Cảnh An đang ở bên ngoài nữa
Quý Cảnh An không thấy cô lên tiếng thì cho rằng cô vẫn đang buồn bã đau khổ, nên đành vụng về an ủi.
Hứa Minh Tâm nhìn ra bên ngoài, cổng sắt đang mở toang, bãi cỏ cũng không có ai, mình nhảy xuống rồi chạy trốn chắc là thần không biết quỷ không hay.
Cô cắn răng, trèo ra ban công, cố gắng với đến chỗ máy điều hòa.
Có hơi xa, nếu nhảy thì vẫn có cơ hội, nhưng lỡ như nhảy không đủ lực sẽ ngã…
Đây là tầng hai, bên dưới là bãi cỏ, chắc là không chết, cũng không xui xẻo đến mức liệt cả nửa người đâu nhỉ?
Cô hít thở thật sâu, tự cho mình động lực.
Lúc này ở bên ngoài, Quý Mặc Nhiên mang trái cây lên, nói: “Em gái con thế nào rồi?”
“Không có động tĩnh gì, chắc là đang giận cô rồi.”
“Đều là người một nhà cà, có thủ hận nào là dài lâu đầu, để bố đi khuyên nó, có của con sẽ không làm gì bố đầu “Bố, rõ ràng bố sợ cô muốn chết “
“Nhưng bố thương đứa cháu gái nhỏ này hơn, cô của con cả đời không kết hôn sinh con, trong nhà chỉ có ba đứa con trai. Từ nhỏ em ba đã ở bên ngoài chịu khổ rồi xảy ra chuyện mà người trong nhà cũng không giúp được, con bé sinh một đứa con gái, đương nhiên chúng ta phải chăm sóc cho nó thật tốt
Tâm trạng Quý Mặc Nhiên nặng nề, yếu ớt nói, sau đó mở cửa, đúng lúc nhìn thấy Hứa Minh Tâm ở rìa ban công. “Minh Tâm, em đang làm gì vậy?”
Quý Cảnh An phản ứng nhanh nhất, vội nói.
Hứa Minh Tâm cũng không ngờ bọn họ lại đi vào, dọa cô sợ chết khiếp, cả người run lên, chân đạp vào không khí, cả người chao đảo ở bên rìa ban công.
May mà chân tay cô lúng túng vịn mới không bị ngã xuống.
Sau lưng toát mồ hôi lạnh. “Cháu đang làm gì vậy? Còn không mau trèo xuống, nếu ngã thì thế nào, cậu phải giải thích với me cháu thể nào hả?” ôm được vào tay Quý Mặc Nhiên lòng như lửa đốt nói. “Tôi không phải người nhà họ Quý “Bây giờ không phải lúc để thảo luận vấn đề này.
Để tôi đi khỏi đây. “Cháu à, cháu mới mười mấy tuổi, theo câu thấy là cháu yêu sớm. Yêu sớm sẽ không có kết quả tốt đâu, cháu phải nghĩ thoảng một chút, tìm một người đàn ông khác tốt hơn không được sao?”
“Tôi không phải con nít, qua nửa năm nữa là tôi đủ tuổi kết hôn rồi. Tôi là vợ của Cố Gia Huy, đây là sự thật không thể thay đổi.”
Cô cố chấp nói. “Cháu…”