Vợ Nhà Người Ta

Chương 39: Chap-39




Chương 39: Bộ mặt thật

Cao Kiều bỗng hành động, tôi thật sự không kịp chuẩn bị.

Nhưng cô ta lại bỗng dừng lại nửa chừng, cà phê chỉ đổ một chút lên bàn, cũng không tạt vào tôi. Từ hướng khác nhìn thấy thì giống như lại không giống như muốn tạt vào tôi.

Khuôn mặt cô ta hơi nhăn nhó, thể hiện cô ta tức giận trong lòng.

Tôi cầm khăn giấy từ từ lau cà phê trên bàn, gọi phục vụ lấy thêm một ly Latte.

“Cô giáo Lâm không muốn giả vờ Thánh Mẫu nữa? Sao cô diễn tốt như vậy, không diễn tiếp đúng là đáng tiếc.” Tôi cười nói.

“Đào Mộng Thần, cô nhìn bản thân mình xem xứng đôi với Hoa Tử Việt chỗ nào chứ? Một người phụ nữ chợ búa cưới hai lần, ở bên cạnh Hoa Tử Việt mà cô không cảm thấy tự ti sao?” Cao Kiều căm hận nói.

Rất tốt bộ mặt thật ngày càng chân thật hơn rồi. Trước đó tôi đoán đúng là không sai.

“Tôi không tự ti, cô biết vì sao không? Bởi vì tôi vốn dĩ không định ở bên cạnh Hoa Tử Việt, là anh ta tự mình sắp đặt, mạnh mẽ kéo tôi đến bên cạnh mình, ngay cả giấy kết hôn của tôi và anh ta cũng dưới tình huống tôi không biết, anh ta trộm hộ khẩu của tôi rồi dùng quan hệ để làm. Cô nói xem anh ta chủ động và tích cực như thế, vì sao tôi phải cảm thấy tự ti chứ?

Hơn nữa tôi cũng sinh viên tài cao đại học tài chính, không phải là người không có văn hóa không có nhân phẩm như cô nghĩ, bởi vì năm đó tôi thương tiếc tính mạng, không đành lòng phá thai cho nên mới sinh con. Tôi muốn tiếp tục đào tạo chuyên sâu thì không chừng còn mạnh hơn cô giáo Lâm một chút.”

Tôi cười chậm rãi nói, sắc mặt Cao Kiều ngày càng khó coi. Đây là tâm lý đánh cược, tôi càng bình tĩnh, cô ta càng nóng nảy, càng thất bại cũng dễ phạm sai lầm.

Tôi tiếp tục: “Cô nói Hoa Tử Việt dây dưa với mình, nhưng từ trước đến nay ở trước mặt tôi cũng không hề nhắc đến cô, cho nên tôi nghĩ có phải cô giáo Lâm tự mình đa tình hay không? Hiểu lầm Tử Việt? Rốt cuộc anh ta và cô xảy ra chuyện gì lại làm cho cô hiểu lầm như thế?”

“Đào Mộng Thần cô…”

Cô ta bỗng cầm lấy ly cà phê mà phục vụ vừa mang đến không lâu, tôi cho rằng cô ta lại muốn tạt mình nên nhanh chóng tránh ra, nhưng cô ta đột nhiên đổ lên người mình.

Cô ta mặc váy màu trắng lập tức chật vật không chịu nổi, tôi có chút ngây người nhưng nhanh chóng hiểu được lý do.

Chúng tôi ngồi ở lầu hai, từ lầu một đi lên là cong cong thang lầu, cô ta chọn vị trí, có thể ngồi ở lầu hai nhìn thấy cầu thang lầu một.

Vài giây sau, tôi xoay đầu lại, quả nhiên nhìn thấy Hoa Tử Việt xuất hiện ở cầu thang.

Cho nên lần đầu tiên cô ta cầm cà phê cũng không phải muốn tạt tôi mà chuẩn bị đổ lên người mình. Sau đó cô ta phát hiện nhìn lầm cho nên mới thu tay lại.

Tôi đúng là quá ngây thơ rồi, sao diễn viên có thể không diễn chứ? Không diễn thì cô ta còn là Cao Kiều sao.

Nước mắt của cô ta nhanh chóng chảy ra: “Không phải như cô nghĩ đây, vì sao cô lại đối xử với tôi như thế…”

Cô ta khóc nức nở vô cùng chân thật, nước mắt cũng là thật, nước mắt như mưa, nhìn thấy mà thương.

Hoa Tử Việt nhanh chóng đi tới, cầm lấy khăn giấy lau cho cô ta. Sau đó cởi áo khoác trên người ra che vết bẩn cho cô ta: “Không sao, tôi lập tức cho người đưa quần áo đến đây.”

Tôi lạnh lùng nhìn tất cả, không biết nên phản ứng thế nào. Cao Kiều đúng là ra tay mạnh mẽ, cà phê nóng như thế đổ lên váy trắng làm cho bản thân vô cùng chật vật. Nếu tôi là Hoa Tử Việt, tôi cũng sẽ đau lòng cho cô ta. Huống chi người ta vốn dĩ khó quên được tình cũ.

Lúc này Hoa Tử Việt nhìn về phía tôi, trong mắt không có nhiều oán hận, chỉ có chán ghét. Chán ghét còn đáng sợ hơn oán hận, bởi vì người ta khinh thường oán hận.

“Mặc kệ anh có tin hay không thì cô ta tự mình đổ cà phê lên người.” Tôi đối mặt với anh cũng không sợ hãi.

Chuyện đã đến mức này cũng không có gì sợ hãi, dù sao anh sẽ giúp Cao Kiều.

“Cô ta nói bậy! Cô ta không biết đã làm gì, trường mẫu giáo lấy lý do tôi uy hiếp đến sự an toàn của học sinh nên sa thải tôi. Tôi tìm cô ta muốn hỏi rõ nguyên nhân là gì, cô ta lập tức nổi giận với tôi, sau đó đổ cà phê lên người tôi.” Cao Kiều nghẹn ngào nói.

Hoa Tử Việt nhìn về phía tôi, lại nói chữ kia: “Cút!”

Tôi cười lạnh: “Hoa Tử Việt, sớm muộn gì anh cũng chết trong tay người phụ nữ này, cô ta còn đáng sợ hơn anh nghĩ nhiều, không còn là người trong trí nhớ của anh nữa, cô ta đã thay đổi! Cô ta chỉ lợi dụng anh còn tình xưa nghĩa cũ với mình mà thôi!”

“Cút!” Hoa Tử Việt lớn giọng.

Tôi lấy ra sáu trăm ném lên bàn, nói với Cao Kiều: “Cô tiếp tục diễn đi, diễn cho tên đàn ông ngu ngốc này xem. Tôi không chiếm tiện nghi của cô đâu, tôi tự thanh toán tiền cà phê của mình.”

Sắc mặt Hoa Tử Việt tái xanh, tôi miêu tả anh là ‘tên đàn ông ngu ngốc’, đương nhiên anh rất tức giận.

Trong lòng tôi hiểu rõ, anh cũng không phải ngu ngốc, anh chỉ bị tình cảm sâu nặng che mắt mà thôi. Ở trong trí nhớ của anh thì Cao Kiều nhất định rất tốt đẹp, cho nên dù thế nào anh cũng không tin, hiện tại Cao Kiều biến thành diễn viên.

Từ tâm lý mà nói, một người đã nhận định những thứ tốt đẹp. Cho dù anh phát hiện sự thay đổi thì cũng sẽ lựa chọn bỏ qua, bởi vì trong tiềm thức của bọn họ không thể chấp nhận những thứ tốt đẹp đã xấu đi. Giống như Hoa Tử Việt thông minh như vậy lại trở nên ngu ngốc trước mặt Cao Kiều.

Tôi không có nói nữa, ngoan ngoãn ‘cút’ khỏi lầu hai.

Tôi đi xuống lầu một tìm được ông chủ. Tôi nói hy vọng có thể xem máy theo dõi lầu hai.

Ông chủ không đồng ý, nói máy theo dõi liên quan đến sự riêng tư của khách hàng, chỉ có cảnh sát có giấy tờ hợp pháp mới có thể xem.

Tôi nói máy theo dõi của các người gắn ở góc đã xâm phạm sự riêng tư của khách hàng, tôi sẽ không nói chuyện này. Hiện tại trên lầu có một người tên là Hoa Tử Việt, biệt danh là anh Tư, anh không tìm thấy túi nên yêu cầu xem ghi hình, nếu ông muốn anh ta tìm cảnh sát tới giúp đỡ thì cũng có thể làm được, nhưng tính tình của anh ta không tốt, tốt nhất không cần phiền phức như thế.

Tôi chỉ thử một lần, nhưng không nghĩ tới quản lý nghe thấy tên Hoa Tử Việt thì nói nếu anh Tư muốn xem, xin cứ tự nhiên. Chúng tôi lắp máy theo dõi cũng do cảnh sát yêu cầu, đề phòng khách hàng bị trộm không thể điều tra được.

Vì thế tôi lại quay về lầu hai, trước đó Hoa Tử Việt nói tôi cút đi, tôi nói với anh phía dưới có máy theo dõi, có thể thấy rõ ràng ai đã đổ cà phê. Nếu anh có hứng thú thì có thể đi xem, nhưng nếu anh không nghĩ phá hư hình tượng của người phụ nữ kia trong lòng mình thì không nên nhìn.

Sắc mặt Cao Kiều càng tái nhợt, ánh mắt cũng lộ ra sự bất an.

Hoa Tử Việt đứng lên nhìn tôi, lại nhìn Cao Kiều. Sau đó đi xuống lầu.

“Ôi, bụng tôi đau quá, ôi…” Cao Kiều bỗng nhiên kêu to.

Sau đó giày cao gót xoay một vòng, cả người nặng nề ngã xuống sàn nhà, cô ta ngã thẳng xuống, cho nên có vẻ rất nặng.

Hoa Tử Việt vốn muốn đi xem máy theo dõi, đành phải quay về: “Kiều Kiều, em sao vậy?”

“Bụng tôi đau… Ôi…” Cao Kiều kêu lên.

“Cô ta muốn ngăn cản anh đi xem máy giám sát, bởi vì nó sẽ chứng minh cô ta tự đổ cà phê lên người mình. Nếu anh lo lắng cô ta bị bệnh thật thì có thể đưa cô ta đến bệnh viện trước, anh yên tâm, tôi sẽ sao chép video lại rồi đưa cho anh, anh có thể xem cô Lâm diễn kịch xuất sắc thế nào.” Tôi mỉm cười nói.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.