Chương 25: Trong cơn bão
Bất kỳ một người mẹ nào khi đứng trước hoàn cảnh con của mình sắp gặp nguy hiểm thì trạng thái tinh thần sẽ bị hỗn loạn, mất lý trí ở một mức độ nào đó, tôi cũng giống như vậy.
Trong giây phút mà chuồn ra khỏi biệt thự, tôi cũng không suy nghĩ cái gì khác, tôi chỉ muốn chạy nhanh đến nghĩa trang liệt sĩ trong thời gian quy định mà người kia đã định ra, tôi không thể cho phép bởi vì mình đến trễ mà hại con của mình lâm vào hoàn cảnh nguy hiểm.
Tiết trời khó chịu bắt đầu có sấm chớp, thỉnh thoảng có tiếng sấm vang ầm lên ở phía xa xa, tôi gấp như lửa đốt, nhưng đợi mấy phút vẫn không có xe đến.
Chợt nhớ đến có thể dùng ứng dụng để đặt xe, nhưng mà tôi phát hiện điện thoại không có ở bên người của tôi, tôi cũng không biết là do tôi quên mang theo hay là bị mất lúc tôi treo tường.
Lúc này tôi nhìn thấy một chiếc xe Jeep màu đen đang chạy về phía này, tôi liều lĩnh chạy ra giữa lộ mà ngăn cản chiếc xe đó, chiếc xe Jeep việt dã thắng gấp lại, dừng ở trước mặt của tôi.
“Tôi đang có việc gấp, chở tôi đến nghĩa trang liệt sĩ đi, tôi cầu xin anh đó.”
Tôi vừa nói xong, cũng không chờ đợi chủ xe trả lời, lại trực tiếp mở cửa xe leo lên.
Sau khi lên xe, tôi cảm thấy trong lòng của mình hơi bình ổn một chút, tôi nhìn về phía người lái xe.
Một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi, mang theo kính râm, mặc một chiếc áo sơ mi màu đen, mặc dù không nhìn thấy rõ toàn bộ gương mặt của anh ta, nhưng mà có thể nhìn thấy làn da của anh ta rất trắng, người có vẻ hơi gầy, ngón tay đang điều khiển tay lái thon dài, mà trên ngón tay áp út còn có đeo một chiếc nhẫn.
Sau khi tôi lên xe thì anh ta không nói một lời nào, chỉ im lặng quay đầu lại, đánh tay lấy đi về phía nghĩa trang liệt sĩ.
“Thật sự xin lỗi đã đột ngột cản xe của anh, tôi khẽ nói xin lỗi.”
“Không có việc gì cả.” Anh ta nhẹ giọng trả lời lại một câu, giọng nói nhu hòa, hình như cũng không tức giận.
Sau đó trầm mặc.
“Trời sắp mưa to rồi, cô đến nghĩa trang liệt sĩ làm gì vậy?” Anh ta đột nhiên hỏi.
Đương nhiên tôi sẽ không nói thật, chỉ thuận miệng nói đến đó một chút thôi.
Rốt cuộc anh ta cũng không nói gì nữa.
Đến cửa của nghĩa trang liệt sĩ, anh ta dừng xe lại, trong lòng của tôi lo lắng hoảng sợ chạy vào trong nghĩa trang: “Thật sự không cần giúp đỡ sao?” Anh ta lại hỏi một câu ở sau lưng của tôi.
Đầu tôi cũng không quay lại mà nói tiếng cảm ơn, còn chạy nhanh hơn, tôi không có thời gian, tôi cũng không biết là rốt cuộc đã qua nửa tiếng đồng hồ hay chưa.
Mới đi vào nghĩa trang, giọt mưa lớn như hạt đậu liền ập xuống, tôi lớn tiếng kêu tên của Tiểu Phong, lại chạy tới chạy lui tìm kiếm khắp nơi trong nghĩa trang.
“Các người muốn cái gì, ta đều cho các người, các người trả con lại cho tôi đi?” Tôi lớn tiếng gào thét.
Mưa càng lúc càng lớn, tiếng la hét của tôi trực tiếp bị âm thanh mưa to bao phủ lại, tôi ở trong nghĩa trang, cũng không phát hiện ra có người, càng không phát hiện ra con của mình.
Mưa to làm tôi ướt nhẹp, lúc đầu tôi hoảng loạn đến rối tinh rối mù, từ từ tôi cũng đã tỉnh táo lại, bắt đầu ý thức được có cái gì đó không đúng.
Tôi liền chạy ra bên ngoài.
Nhưng mà lúc này lại có người xuất hiện ở trước mặt, cả hai người bọn họ đều cầm trên tay chiếc ô màu đen, đang đi về phía của tôi. Mưa rất lớn, mỗi một bước đi của bọn họ đều té nước lên.
Trong tay của bọn họ cũng không có con tôi.
Tôi quay người chạy về phía sau, nhưng mà tôi phát hiện ở phía sau cũng có hai người đang cầm ô màu đen đang đi về phía của tôi.
Tôi liền chạy về một hướng khác, nhưng mà rất nhanh liền bị bọn họ bắt được, tôi cố gắng giãy giụa nhưng mà căn bản cũng vô dụng, bọn họ đều là những người đàn ông mạnh mẽ.
“Các người đừng làm tôi bị thương, các người muốn cái gì thì tôi đều cho các người hết.” Tôi cầu khẩn nói.
Hai người trong số họ một trái một phải khống chế tôi lại, người ở phía trước đá một đá vào phần bụng của tôi.
Trong nháy mắt tôi liền cảm thấy tuyệt vọng, tôi hiểu tại sao bọn họ lại muốn làm như vậy, bởi vì tôi đang mang thai.
Phần bụng của tôi đau dữ dội, tôi bắt đầu mơ hồ, thẳng cho đến khi tôi ngất đi.
Nhưng mà tôi tỉnh lại rất nhanh, tôi cảm giác trên người của mình lạnh lẽo, mở mắt ra, tôi phát hiện chiếc áo sơ mi của tôi đã bị người khác xé nát, người đàn ông kia lại đang bắt đầu kéo quần của tôi.
Đương nhiên là tôi biết hắn ta muốn làm cái gì, tôi vừa giãy giụa vừa dùng hết sức lực mà kêu một tiếng: “Cứu mạng.”
“Đừng kêu nữa, bọn người chúng tôi chơi với cô trong cơn mưa to lâu như vậy, cô cũng nên cho chúng tôi thoải mái một chút. Cô cũng không phải là gái còn trinh gì, làm một lần thì có gì ghê gớm đâu.” Một người đàn ông trong đó nói.
Lúc này quần của tôi đã bị hắn ta kéo tới bắp chân, hắn ta đứng dậy bắt đầu cởi thắt lưng của mình ra, ba tên đàn ông khác thì ở bên cạnh nhìn xem, hối thúc hắn ta nhanh lên một chút.
“Cứu tôi với.” Tôi lại dùng hết toàn bộ sức lực mà kêu cứu lần nữa, mặc dù biết hi vọng được cứu cực kỳ xa vời.
Ngay khi tên khốn đó cởi quần ra và lao vào cưỡng bức tôi, tôi đã cố hết sức mà cắn vào tay của hắn ta, tôi thật sự đã cố gắng hết sức mình. Tôi cảm nhận được mùi máu tanh giữa môi và răng.
Người đàn ông đó thẹn quá hóa giận, tát một bạt tay lên trên mặt của tôi, lúc này bỗng dưng lại có tiếng bước chân nặng nề truyền đến, chắc có lẽ là người đó đang chạy, âm thanh của giày đạp vào vũng nước đọng vang lên rất lớn.
Bốn tên khốn nạn muốn làm nhục tôi cũng nghe thấy tiếng vang, không hẹn mà cùng nhau quay đầu nhìn lại.
Người kia đã chạy tới, kỳ quái chính là sau khi bốn người bọn hắn nhìn thấy người kia thì liền bỏ mặc tôi mà là nhanh chân chạy về phía ngược lại, cái tên khốn nạn đã cởi quần ra, thậm chí ngay cả quần cũng không mặc vào.
Sau khi người đó nhìn thấy tình huống của tôi thì nhanh chóng quay lưng lại, bởi vì lúc này áo của tôi đã bị kéo rách, quần của tôi cũng bị kéo xuống, tôi lúng túng kéo quần lên, sau đó dùng quần áo để che thân thể của mình lại, nhưng mà quần áo đã bị xé hỏng, căn bản cũng không thể che được.
Lúc này người kia lại bắt đầu cởi quần áo, trong lòng của tôi càng thêm tuyệt vọng, nghĩ thầm chẳng lẽ anh ta cũng là người xấu, cũng muốn thừa cơ hội mà khi dễ tôi?
Nhưng mà sau khi anh ta cởi áo sơ mi đen ra, lại đưa lưng về phía tôi, ném tới cho tôi. Tôi hiểu được, hóa ra mà anh ta cởi ra cho tôi mặc vào.
Tôi cũng không để ý gì nhiều, nhanh chóng mặc vào.
Tôi muốn đứng dậy, nhưng mà căn bản cũng dậy không nổi, sau đó tôi phát hiện phía dưới của mình đang chảy máu.
“Thật sự xin lỗi, tôi có thể nhờ anh gọi giúp tôi một cuộc điện thoại không?” Tôi yếu ớt nói.
Anh ta xoay người lại, tia chớp hiện lên, tôi nhìn thấy rõ ràng gương mặt có vẻ hơi tái nhợt nhưng lại anh tuấn của anh ta, cảm giác có chút quen thuộc, một giây sau tôi liền nhớ ra anh ta chính là người đàn ông đã lái chiếc xe Jeep, tôi đã chặn xe của anh ta để đến nghĩa trang liệt sĩ.
“Cô còn có thể đi được không?” Anh ta hỏi tôi.
“Tôi không đi được…”
Anh ta cũng không nói cái gì nữa, cúi người xuống ôm tôi lên, chạy ra phía bên ngoài.
Anh ta chỉ mặc một chiếc áo sơ mi, sau khi cởi ra cho tôi thì anh ta liền để trần, anh ta trông rất nhã nhặn, nhưng mà lại ôm tôi chạy rất nhanh, chỉ chốc lát liền chạy ra ngoài nghĩa trang, leo lên chiếc xe Jeep của anh ta.
Trong một giây mà anh ta khởi động xe, tôi ý thức được mình đã được cứu, ý chí vẫn luôn chống đỡ đã hơi buông lỏng được một chút, tôi liền hôn mê bất tỉnh.
Lúc mà tôi tỉnh dậy, tôi phát hiện mình đang nằm trên giường bệnh, đang được truyền nước.
Tôi rất sợ bị tiêm, nếu như lúc tôi tỉnh táo, tôi mà cảm giác được kim châm chạm vào da thịt của mình thì toàn thân của tôi sẽ run rẩy, thậm chí miệng của sùi bọt mép. Nhưng nếu như tôi bị tiêm lúc đang hôn mê thì tôi không có cảm giác gì, sau khi tỉnh dậy thì đã thấy bị tiêm rồi, cũng sẽ không thoải mái, nhưng sẽ không phản ứng mãnh liệt như vậy.
Trong phòng bệnh không có một người nào.
Quần áo ướt sũng ở trên người của tôi đã được thay ra, đổi lại một bộ quần áo bệnh nhân sạch sẽ. Tôi nhớ lại sự thật giống như là một cơn ác mộng đã xảy ra trong nghĩa trang liệt sĩ, bây giờ tôi lo nhất chính là đứa bé ở trong bụng của tôi có bị làm sao không.
Tôi đang loay hoay bấm nút gọi y tá, lúc này cửa phòng bệnh mở ra, có người đi vào.