Vợ Người

Chương 13: Cô làm tốt lắm




"Sao bây giờ chú mới đến!" –  A Ben mừng rỡ ngước mặt nhìn lên, đôi mắt ươn ướt nước mắt của cậu lấp lánh dưới ánh đèn.

"Hủm? Sao nhóc con còn ở đây?" – Trương Hàm cũng ngạc nhiên khi nghe tiếng gọi và một cơn lóc màu vàng chạy ùa đến trước mặt mình, anh ngồi thấp xuống để ngang tầm với a Ben.

"Chú chân dài sao mấy hôm rồi chú không đến chơi với a Ben! Mẹ bảo người lớn bận lắm không như trẻ con! Nhưng a Ben vẫn rất sợ không chào tạm biệt được chú chân dài!" – a Ben líu lo nói, cậu bé phúng phính đôi má có phần dỗi hờn.

"Đúng là có có việc đột xuất nên không ghé qua được!" – Trương Hàm cười lấy tay xoa xoa đầu a Ben.

"A Ben tặng chú chân dài nhé! Mai a Ben không thể đi làm với mẹ nữa nên không gặp được chú chân dài nữa!" – A Ben đưa cái cuộn giấy mà cậu nhóc đã cầm từ trưa đến giờ nhất định không chịu bỏ ra đưa cho Trương Hàm, anh mở ra xem là một bức tranh nét vẽ nghệch ngoạc của trẻ nhỏ, trong bức tranh anh nhìn ra được một người cao lớn và những con mèo nhỏ, một người lùn lùn đứng bên cạnh.

"Đây là chú chân dài, đây là a Ben và đây là mấy bạn mèo con á!" – A Ben cười tươi giải thích cho Trương Hàm, cậu nhóc đã cố gắng vẽ cả buổi sáng ngày hôm nay.

"Cảm ơn con nhé!" – Trương Hàm lại cười, anh không nghĩ mình lại được nhận một món quà như vậy, có chút cảm động nhìn bức tranh cười.

"Chú nhớ cho mèo con ăn nha!" – A Ben cười rồi đột ngột ôm cổ Trương Hàm hun cái chóc lên má anh khiến anh vô cùng ngạc nhiên – "Tạm biệt chú chân dài!" 

Hiểu Bạch đứng từ xa xa có thể nhận ra được ngay chú chân dài mà a Ben hay nhắc đến là ai và cô cũng hiểu được nguyên nhân vì sao có người lại rảnh rỗi trong giờ làm việc lại có thể ngồi chơi với một đứa trẻ như vậy. 

Hiểu Bạch cũng có phần ngạc nhiên không ngờ một người cứng nhắc, lạnh lùng như Trương Hàm lại có được gương mặt vui vẻ ôn nhu như vậy, anh còn có thể cười rất nhiều như vậy nữa thì thật sự rất rất khiến người khác không tin vào mắt mình.

"A Ben có muốn chú chân dài đưa về nhà không?" – Trương Hàm bế a Ben lên, cười tươi.

"Hoan hô... Nhưng a Ben phải đi về với mẹ, mẹ a Ben đang đợi, a Ben sẽ đi xe bus với mẹ!" – A Ben hoan hô nhưng chợt nhớ ra Hiểu Bạch nên nhanh chóng từ chối Trương Hàm. Trương Hàm nhìn theo cánh tay nhỏ bé của a Ben thầy Hiểu Bạch đứng đó nhìn anh ngạc nhiên. Trương Hàm có chút khựng lại, anh chợt hiểu ra tất cả mọi thứ vì sao cậu bé này lại muốn trở nên cao to mạnh mẽ.

"Thôi được chào tạm biệt nhóc nhé! Khi nào có lên nhà hàng chơi thì chúng ta lại gặp lại nhé!" – Trương Hàm thả a Ben xuống rồi chào tạm biệt cậu bé.

"Nhất định ạ!" – A Ben cười tươi banh cái má phúng phính của mình ra rồi vẫy tay chào tạm biệt Trương Hàm, chạy băng đi về phía mẹ mình.

"Con vui đến như vậy à?" – Hiểu Bạch thấy a Ben cười tươi rối, đôi má phúng phính hồng hồng lên vì hạnh phúc khiến tâm tình người mẹ của Hiểu Bạch có chút hiếu kì.

"Dạ con vui lắm ạ!" – A Ben gật đầu cái rụp, quay lại vẫy tay chào Trương Hàm lần nữa, nhìn theo hướng con quay lại Hiểu Bạch và Trương Hàm nhìn nhau, Hiểu Bạch hơi bối rối gật đầu nhẹ rồi quay nhanh đi.

"Con thích chú ấy nhiều như vậy sao?" - Nhìn biểu cảm luyến tiếc của a Ben, Hiểu Bạch cười khổ.

"Dạ chú ấy rất là thích ạ! Con lớn lên cũng sẽ mạnh mẽ như vậy ạ!" – A Ben cười cười gật gật khiến Hiểu Bạch không khỏi ca thán, đứa con trai bé nhỏ của mình đã bị dụ mất rồi, nếu con gặp được gương mặt hung dữ kia, gương mặt khó chịu kia chắc sẽ không cảm thấy ngưỡng mộ như vậy đâu!

......

"Hiểu bạch có người tìm cô này!" – Hiểu Bạch đang làm việc thì bất ngờ có người vào bảo có khách tìm bên ngoài, Hiểu Bạch ngạc nhiên không biết người nào.

"Mẹ!" – Nhìn thấy người phụ nữ trung niên đứng trước cửa nhà hàng Hiểu Bạch nhận ra ngay đó là mẹ mình.

"Hiểu Bạch, a Ben có đến đây tìm con không?" – Mẹ Hiểu Bạch giọng nói run run quay lại nhìn con gái, mặt bà xanh xao lo lắng.

"Không a Ben không ở đây! Có chuyện gì vậy mẹ!" – Hiểu Bạch nghe nói cũng bắt đầu lo lắng.

"Hôm nay mẹ đi đón a Ben tan học, nhưng cô giáo bảo có người đến đón rồi! Hôm nay là cô giáo mới, cô không biết mặt nhưng a Ben thì thấy quen chịu đi với người ta..." – Mẹ Hiểu Bạch run rẩy thuật lại câu chuyện.

"Mẹ đợi con!" – Hiểu Bạch nhanh chóng quay lại vào trong để xin phép nghỉ việc ngày hôm nay. Cô hớt hãi chạy ra bên ngoài vượt mặt Trương Hàm, rồi đột ngột quay ngược trở lại.

"Giám đốc anh có gặp a Ben không?" – Giọng nói hốt hoảng, gương mặt thể hiện đầy sự lo lắng của cô như thể sắp khóc đến nơi.

"Không nhưng sao cô lại hỏi vậy?" – Trương Hàm lắc đầu, gương mặt kiên nghị, anh khẽ nhíu mày.

"Cảm ơn!" – Hiểu Bạch không quan tâm câu hỏi của Trương Hàm vụt chạy đi, nhưng anh vẫn nhanh hơn cô một chút, tay anh đã nhanh bắt được tay của Hiểu Bạch mà kéo lại.

"Tôi hỏi a Ben có chuyện gì?" – Trương hàm có phần giận dữ nên giọng nói hơi đanh lại.

"A Ben không biết đã đi với ai, bà ngoại đến đón ở trường học mà không thấy... Tôi không suy nghĩ ra a Ben đã đi với ai... Tôi..." – Hiểu Bạch bắt đầu luống cuống, cô thật sự bắt đầu hoảng loạn không biết nên làm gì.

"Đi" – Trương hàm buông tay của Hiểu Bạch ra đi phía trước cô, thái độ cũng rất khẩn trương bước ra ngoài.

Trương Hàm chở Hiểu Bạch và mẹ của cô về nhà cho mẹ cô ở nhà mà đợi a Ben, còn 2 người đến trường mầm non của a Ben hỏi mọi chuyện cho kĩ, sau đó tản ra đi tìm a Ben, Hiểu Bạch cuống cuồng lên gặp ai cũng hỏi cô như điên dại lục tung mọi ngó ngách của khu xung quanh trường học, những nơi mà Hiểu Bạch có thể nghĩ đến.

<Reng> - Tiếng điện thoại đến Hiểu Bạch vội vàng mở điện thoại lên nghe máy ngay. Trong đầu thầm cầu mong là cuộc gọi báo về tin của a Ben.

"Alo! Hiểu Bạch, bà nội đón a Ben tan học đưa nó đi chơi. Tôi xin lỗi không biết trước nên báo cho cô muộn như thế!" – Nhận điện thoại của Hải Lý, Hiểu Bạch như ngã khụy xuống vì kiệt sức.

"Anh bị gì vậy anh ít nhất cũng nên nói cho tôi biết sớm chứ!" – Hiểu Bạch giận dữ hét lên trong điện thoại.

"Tôi xin lỗi, tôi đưa con đi ăn pizza gần nhà cô luôn rồi sẽ đưa về nhà cô đừng có quá lo!" – Hải Lý xin lỗi, anh biết Hiểu Bạch đang vô cùng lo lắng, nói đoạn anh nhanh cúp máy.

"Chuyện gì vậy?" – Trương Hàm thấy Hiểu Bạch ngồi sụp xuống đường nhưng mặt có phần bình ổn hơn.

"A Ben đi với bà nội nó! Không sao rồi!" – Hiểu Bạch ổn định tinh thần và ổn định cảm xúc lại, nhìn Trương Hàm trả lời.

"Nó đang ở đâu tôi đưa cô đến đó!" – Trương Hàm điềm tĩnh hơn rất nhiều, mặt đanh lại. Hiểu Bạch nghe thấy có chút ngạc nhiên nhìn anh, cô nhận ra trong ánh mắt của anh cũng chứa trong đó sự tức giận nhưng so với sự lo lắng ban nãy thì không còn nữa.

"Quán pizza gần nhà tôi!" – Hiểu Bạch hơi ngạc nhiên nhìn Trương hàm.

"Đi!" – Trương Hàm quay lưng lại đi về phía xe đậu. 

Hai người nhanh đến được quán pizza thấy a Ben chơi mệt, đã nằm ngủ ngoan ngoãn trong lòng của Hải Lý. Thấy Hiểu Bạch hớt hãi chạy đến cùng với một người đàn ông nhìn vô cùng nghiêm nghị lại có phần rất lịch lãm trông người đàn ông có phần quen quen nhưng không nhớ được là ai, Hải Lý có phần hơi ngớ người. 

Hiểu bạch nhanh bế a Ben từ trong lòng của Hải Lý, sau đó Trương Hàm thấy thế bế a Ben từ trong lòng Hiểu Bạch.

A Ben bị sốc nên mở mắt lên nhìn thấy Trương Hàm, cậu nhóc mơ màng cười cười – " Chú chân dài!" – Rồi cậu nhóc đưa tay ôm chặt cổ anh, ngủ ngon lành trên vai của Trương Hàm.

"Anh có như vậy lần sau gọi điện thoại sớm cho tôi! Anh có biết tôi như phát điên lên không hả?" – Hiểu Bạch giận run người hét toáng lên, giọng nói của cô cũng run bần bật.

Hải Lý hơi bất ngờ trước phản ứng của vợ cũ cũng như vô cùng bất ngờ trước sự xuất hiện của người đàn ông điển trai lịch lãm bên cạnh Hiểu Bạch.

"Tôi... Tôi..." – Hải Lý hơi ấp úng không biết giải thích thế nào, cưới nhau chừng ấy năm lần đầu tiên anh thấy Hiểu Bạch nổi giận như vậy, cô chưa bao giờ giận dữ như vậy đừng nói đến việc lớn tiếng quát nạt anh.

"Là mẹ... Mẹ nhớ cháu nên... Mẹ mới đi đón a Ben! Mẹ xin lỗi con!" – Bà nội a Ben cũng ngạc nhiên không kém, từ khi biết con trai mình ngoại tình bỏ rơi 2 mẹ con Hiểu Bạch, bà đã không con mặt mũi nào đến gặp Hiểu Bạch nhưng do nhớ cháu quá bà nghĩ sẽ nhanh chóng đưa về nhà chắc không có việc gì.

"Mẹ! Con... Con xin lỗi nhưng vì con quá lo lắng nên... Lần sau mẹ có nhớ a Ben cứ gọi điện con sẽ mang bé sang chơi với mẹ! Hoặc mẹ cứ ghé nhà chơi với cháu và bà ngoại!" – Hiểu Bạch có chút ngớ người, cô dù có căm giận Hải Lý đến đâu thì với mẹ chồng vẫn có rất nhiều tình cảm cũng như kính trọng.

"Mẹ cảm ơn con!" – Bà nhìn Hiểu Bạch ôn nhu có chút cảm giác tội lỗi xen lẫn.

"Con xin phép" – Hiểu Bạch nhìn thấy Trương Hàm không nói không rằng đã bế A Ben đi ra ngoài nên cô cũng nhanh chóng kết thúc cuộc nói chuyện mà đi theo. Trong lòng Hiểu Bạch vẫn còn run lên vì lo sợ.

"Hiểu Bạch, người đàn ông đó!" – Hải Lý vội nắm lấy cổ tay Hiểu Bạch khi cô quay người bỏ đi. Hiểu Bạch có phần giật mình rút tay lại.

"Cuộc sống của tôi không còn thuộc sự can thiệp của anh nữa rồi! Xin anh tự trọng!" – Hiểu Bạch chán ghét nhìn Hải Lý người đàn ông cô từng rất thương yêu, xem như chính sinh mạng của mình mà giờ đây lại cảm thấy xa lạ đến như vậy! quả thật thời gian chính là liều thuốc chữa nỗi đau tốt nhất. cô cứ ngỡ mãi sẽ không quên tình cảm của cô dành cho anh quá lớn nhưng hôm nay cô mới biết nỗi đau đã biến tình cảm đó trở thành thù hận, yêu càng nhiều thì sẽ hận càng nhiều, đến mức chỉ là chạm tay cô cũng cảm thấy vô cùng chán ghét.

"Em!" – Hải Lý có chút ngỡ ngàng, anh không ngờ người vợ cũ hiền dịu của mình lại có thể dùng ánh mắt đó, ánh mắt lạnh lùng nhìn mình như vậy, khiến sống lưng anh có cảm giác lạnh cứng, không thể nói nên lời nữa Hải Lý chỉ còn có thể nhìn Hiểu Bạch bước ra bên ngoài cùng với Trương Hàm đang bế a Ben đứng chờ chờ!

"Tôi không nghĩ cô có thể trở nên hung dữ như vậy!" - Trương Hàm khẽ nói, ánh mắt không nhìn Hiểu Bạch mà vẫn nhìn thẳng. Nếu như không thấy môi anh mấp máy cô đã nghĩ bản thân mình tưởng tượng ra.

"À... Thật ra tôi..." - Hiểu Bạch không biết nên giải thích như thế nào cho thỏa đáng. Thật sự cô cũng rất ngạc nhiên với cơn tức giận của mình. đây cũng là lần đầu tiên cô quát mắng một người như vậy.

"Cô làm tốt lắm!" - Không đợi nghe Hiểu Bạch nói, Trương Hàm chậm rãi nói.

<dr.meohoang>


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.