Vợ Ngốc Thả Thính Sai Người Rồi

Vợ Ngốc Thả Thính Sai Người Rồi - Chương 95




Nhưng đã không kịp nữa rồi, Khương Khuynh Tâm nhìn thấy tấm thiệp mời viết những chữ“ Lục Quân Ngôn&Khương Như Nhân, Lễ đính hôn”.

Đồng tử co rút lại, cô cười nhạt: “Lương tiên sinh có quen thân với họ hàng hai nhà họ Khương Lục?”

Lương Duy Chân thu thiệp mời lại, ho nhẹ một tiếng, “họ hàng xa

ông sợ nếu Khương Khuynh Tâm biết mình là cậu của Lục Quân Ngôn thì sẽ có mâu thuẫn.

Rốt cuộc, thì cũng chỉ một cô gái trẻ, nói không chừng là do nhất thời xúc động nên mới từ chối không thiết kế biệt thự của anh ta. Anh ấy cũng đồng tình với Khương khuynh Tâm, thiệt tình nghĩ muốn giúp đỡ cô một phen.

“Ồ.” Cũng không quá khác so với sự suy đoán của Khương Khuynh Tâm: “Tôi muốn cùng anh Lương sẽ bàn bạc lại về bản thảo một chút.”

Lương Duy Chân gật đầu. Dù sao thì anh ta cũng không phải là

dân chuyên, đối với những bản vẽ chi tiết như thế này cũng không hiểu quá rõ.

Khương Khuynh Tâm trực tiếp đứng ở trước bàn làm việc, muốn bắt đầu cuộc thảo luận, nhưng theo quan điểm của cô việc xem bản vẽ cũng không phải là việc quá thiết thực.

Lương Duy Chân chỉ tay về phía bên phải của mình nói: “Đứng ở đây đi.”

Được sự đồng ý của anh ta, Khương Khuynh Tâm đi vòng qua bàn bên phải, xoay người cúi

xuống, chỉ vào một chỗ nói: “Tôi e rằng giá sách này không đủ, cho nên ờ bên cạnh cũng muốn để thêm… ”

Lương Duy Châu nhìn ngón tay cô, từng ngón tay thon dài như đầu búp măng, nhưng cô không để ý đến anh, bả vai cô luôn giữ một khoảng cách nhất định với anh, hương thơm tao nhã từ mái tóc của cô thoảng qua.

Anh quanh năm lăn lộn trong thương trường, thường xuyên ngửi thấy rất nhiều hương vị nữ nhân với các loại nước hoa khác nhau, nhưng cô lại không giống

họ mùi hương này, mùi hương cơ thể của cô khiến lòng hắn có chút ngứa ngáy.

Anh bình tĩnh liếc nhìn cô gái bên cạnh, bộ dáng nhẹ nhàng khoan thai với mái tóc đen nhánh, cô mặc chiếc áo len cao cổ có hơi chút bảo thù, nhưng nét mặt thanh tú vô song, đôi mắt trong veo như nước.

Dù gương mặt có chút tiều tụy, nhưng điều đó lại khơi dậy khát vọng được che chở trong người đàn ông.

“Anh Lương, anh hài lòng với sự

sắp xếp này của tôi chứ?” Giọng Khương Khuynh Tâm vang lên kéo anh trở lại hiện thực: “Hài lòng, không tồi.”

Lương Duy Châu có chút xấu hổ, anh không chú ý vừa rồi cô nói

gì-

Khương Khuynh Tâm thật ra không để ý đến điều đó, cô ấy cảm thấy bản thân mình không được khỏe, chắc là cô có chút cảm lạnh.

Sau hơn 20 phút nói chi tiết về các bản vẽ, Khương Khuynh Tâm nghĩ rằng Lương Duy Châu sẽ có

thêm ý kiến thay đổi, nhưng xét cho cùng thì không thể có một nhà thiết kế nào có thể đáp ứng hoàn toàn yêu cầu của khách hàng.

Lương Duy Tâm một mực quyết tâm nói: “Tôi rất hài lòng, không muốn thay đổi gì cả, vì vậy ngày mai tôi muốn khởi công xây dựng theo kế hoạch này.”

“Nhanh như vậy sao, anh không cần xem ngày trước sao?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.