Sau khi rời khỏi tòa nhà chính, rất nhanh Lâm Phồn Nguyệt cũng đã tới.
“Nhìn xem, đây là rượu mình đã chuẩn bị từ trước. Chút nữa mình sẽ tìm người tới chuốc say anh ta, nếu không say, cậu hãy dùng tuyệt chiêu này, nhưng nhớ kỹ nó chỉ có tác dụng trong hai giờ.”
Lâm Phồn Nguyệt để cô cầm ly rượu trong tay bỏ vào trong đó
một chút gì đó rồi lắc đều.
Khương Khuynh Tâm cảm cả cơ thể đang không thoải mái nói: “Sẽ không có cái gì… tác dụng phụ chứ.”
“Mình làm việc cậu còn không yên tâm sao, tuyệt đối không ảnh hưởng sức khỏe.” Chẳng qua nó chỉ làm cho cơ thể thêm cuồng nhiệt hơn mà thôi
Tuy nhiên, Lâm Phồn Nguyệt chỉ nói thầm lời này trong lòng mà thôi.
“Nhưng nếu bị phát hiện, anh ấy
nhất định sẽ tức giận?” Khương Khuynh Tâm vẫn có chút sợ hãi.
“Tức giận cái gì chứ, nếu sáng sớm thức dậy người đàn ông nhìn thấy bên cạnh mình có thêm một nữ nhân kiều diễm, khẳng định là tinh thần người đó sẽ vỏ cùng sảng khoái, Hoắc Hử cũng không phải cũng chỉ là một người đàn ông thooiu sao.”
Khương Khuynh Tâm bị lời nói của cô thuyết phục.
Một lúc sau, Hoắc Hử đã trở lại.
Chỉ là vừa bước tới cửa, liền bị
một người đàn ông lạ mặt lôi kéo: “Anh Hoắc, nghe danh đã lâu, tôi rất ngưỡng mộ anh, rất mong được gặp anh một lần, mong được kính anh một ly.”
“Cậu tự mình uống đi, tôi không có hứng thú.” Từ nhỏ đến lớn, loại người như thế này anh gặp rất nhiều rồi, Hoắc Hử tiếp tục bước đi.
“Này, này, anh không cho tôi mặt mũi sao.”
“Tránh ra!” Hoắc Hử mặt lạnh không chút lưu tình liếc nhìn người kia một cái, trong mắt tràn
đầy ý tứ “cút đi”.
Sau khi gặp thêm vài người như vậy, Hoắc Hử vẫn không chút lưu tình, Lâm Phồn Nguyệt sau khi bí mật theo dõi nói: “Hết rồi, chồng cậu quả thật là một người tuyệt vời trong đám đàn ông mà, anh ấy hoàn toàn không để cho người khác một chút mặt mũi nào, đến bây giờ một ly rượu cũng chưa động vào không cho người khác ra mặt, những người không biết còn tường anh ấy đến từ nhà tài phiệt điều đó đã nghĩ rằng anh ấy đến từ gia đình tài phiệt nhất nhì ở Trung Quốc.”
Khương Khuynh Tâm cảm thấy tràn đầy đồng, dựa vào cái tính cách này làm sao hắn có thể chống đỡ được cả một công ty lớn như vậy.
Dựa vào vẻ bề ngoài? Hay bằng tài năng?
Thực sự hâm hộ anh ta.
“Vậy nên… vẫn là dựa vào năng lực của cậu thôi.” Lâm Phồn Nguyệt động viên cổ vũ cô một hồi rồi đẩy cô ra.
Hoắc Hử rất nhanh chóng nhìn thấy cô, Khương Khuynh Tâm
lẳng lặng bước tới.
Cô vốn tưởng rằng Hoắc Hử sẽ bận rộn đi giao tiếp, làm ăn như bao người khác, dù sao cũng là tham gia tiệc sinh nhật trong giới thượng lưu, hầu hết mọi người đều muốn mở rộng liên hệ, nhưng Hoắc Hử chỉ đưa cô đến chỉ để làm bình phong rẻ tiền, ngồi đây uống rượu thôi sao.
“Anh không định ra ngoài xã giao sao? Tôi từng xem một số người đến từ giới tài chính thường hay làm như vậy.” Cô ngập ngừng thuyết phục anh đi ra ngoài, nếu anh ta không ra ngoài cô làm sao
xuống tay được.
“Tôi không có hứng thú.” Hoắc Hử nhàn nhã nhấp ngụm trà, đây có phải là do đjai não hắn bị chập không, trước đây kẻ nịnh hót bên cạnh hắn cũng không ít mà.
Khương Khuynh Tâm chớp chớp mắt: “Vậy anh có muốn tôi rót cho anh một ly rượu không, rượu ở đây xem ra rất ngon.”
“Em muốn thì tự mình uống, nhưng uống say rồi thì tự mình về đi”
Khương Khuynh Tâm lặng lẽ
ngồi một lúc rồi đứng dậy: “Vậy để tôi lấy điểm tâm cho anh đưuọc không? Buổi tối anh cũng chưa có ăn gì.”
“Không cần đâu. ” Anh ta ngoại trừ cô ra thì đồ ăn khác cũng không có hứng thú.
“Không được nha, con người là sắt, còn cơm là thép. Nếu không muốn ăn thì cũng phải ăn một ít. Nếu anh đói, tôi sẽ cảm thấy đau lòng.” Khương Khuynh Tâm nói xong đi ra ngoài bưng đến một chút hoa quả, hải sản.
Cô bí mật động thủ, lúc quay lại
đưa tới trước mặt Hoắc Hử, đưa đến một miếng thịt cừu áp chảo cho anh.
Đây là lần đầu tiên làm chuyện xấu như vậy, trong lòng cô rất bất an, nhất là khi ánh mắt thâm thúy của Hoắc Hử nhìn cô, tay cô run lên.
Cô thề rằng nếu Hoắc Hử không ăn, cô sẽ bỏ cuộc.